Vô Thượng Thần Đế

Chương 2913: Mọi người tụ tập

Nếu không phải Nghiêm Khoan thăng cấp đến cảnh giới Thiên Thần sơ kỳ, nàng hiện tại mang theo các đệ tử Tuyết Minh, làm thịt những người này.
Chẳng qua, mặc dù Nghiêm Khoan thăng cấp đến Thiên Thần cảnh giới, nàng cũng không e ngại.
Tuyết Minh đệ tử, thực lực đều mạnh mẽ, một Thiên Thần, chưa chắc đã thay đổi được thế cục.
- Không biết?
Nghiêm Khoan hừ nói:
- Thanh Viện Viện, ngươi có thể hiểu được, vì một Mục Vân, làm cho đệ tử Tuyết Minh các ngươi tổn thất thảm trọng, có đáng hay không?
- Ta đúng là làm gì ngươi không được, nhưng không có nghĩa là, Tuyết Minh đệ tử ngươi, ta cũng không thể làm gì được.
- Kế tiếp còn có hai năm ở đây, ta có thời gian cùng ngươi chơi.
- Ngươi đe dọa ta?
Ánh mắt Thanh Viện Viện lạnh lẽo.
- Vậy thì không dám, đệ tử Tuyết minh ngươi, ai nấy mắt cao hơn đỉnh, ai dám uy hiếp các ngươi!
Nghiêm Khoan cười lạnh nói:
- Ta chẳng qua nói thật, Mục Vân, nhất định phải trả giá cho hành vi của hắn.
- Vậy các ngươi tìm hắn đi.
Thanh Viện Viện Trêu trêu tức:
- Muốn hắn trả giá, ngày đó ngươi vì sao ở trong sơn cốc còn hốt hoảng chạy trốn? Giết hắn ngay không tốt.
- Ngươi......
Nghiêm Khoan tức giận không thôi.
Tần Hàm ngăn lại, nhìn Thanh Viện Viện, một đôi mắt, tràn ngập tính cướp bóc.
Có một loại người, ánh mắt nhìn gì đó, làm cho người ta ghê tởm, Thanh Viện Viện không thể không thừa nhận, Tần Hàm, chính là loại người này.
Đôi mắt kia, giống như xuyên qua quần áo, nhìn thẳng vào thân thể nàng.
- Thanh Viện Viện, chúng ta vốn cũng không có ý định đối địch với ngươi, chỉ là Mục Vân kia, dù sao cũng là đệ tử Ảnh Minh. Ngươi che chở hắn, đối với ngươi không có chỗ tốt gì, hiện tại, nơi này chính là dị không gian đại lục, chúng ta còn có hai năm thời gian mới có thể trở về.
- Đe dọa ta? Có thể.
Thanh Viện Viện hừ nói:
- Đệ tử Tuyết Minh ta, nếu sợ Già Thiên hội ngươi cùng đệ tử Thánh Vương hội, vậy Tuyết minh, cũng sẽ không gọi là Tuyết minh.
- Xem ra ngươi không muốn giao ra Mục Vân.
Tần Hàm cười lạnh nói:
- Đã như vậy, vậy ngươi liền chuẩn bị... Chịu chết.
Lời nói dứt, Nghiêm Khoan hiện tại tiến lên.
Bốp bốp...
Mà hiện tại, bên cạnh hố sụp đổ, một tiếng vỗ tay vang dội vang lên.
- Thiếu chút nữa đến trễ, kịch hay cũng không có.
Một đạo tiếng vang lên, thản nhiên nói:
- Tần Hàm, Nghiêm Khoan, lần trước bị ta đánh như một con chó, như thế nào? Bây giờ lại bắt đầu diễu võ dương oai?
- Mục Vân.
- Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, hai người hiện tại vẻ mặt đều tràn ngập tức giận.
- Nghiêm Khoan, đừng nói nhảm với hắn, làm thịt hắn.
- Tốt!
Nghiêm Khoan không nói hai lời, muốn xông ra.
- Thánh vương từ khi nào lại lớn mật như vậy? Thánh vương hội trưởng Thánh Tâm Tài của các ngươi dạy các ngươi như vậy?
Bên cạnh Mục Vân, hai đạo thân ảnh đi ra.
- Thư Khang sư huynh.
- Thư Diệp sư huynh!
Nhất thời, các đệ tử thành viên Ảnh minh, từng người một đi tới bên người hai người.
Thư Khang gật gật đầu, nhìn về phía đám người Tần Hàm, Nghiêm Khoan.
- Thế nào? Bây giờ không có gì để nói?
Thư Khang hừ nói:
- Đệ tử Ảnh Minh ta, còn chưa tới phiên ngươi Già Thiên hội cùng Thánh Vương hội đến ức hiếp, Nghiêm Khoan, ngươi bất quá là đến Thiên Thần sơ kỳ, đừng tưởng rằng mình vô địch ở nơi này.
Lời này của Thư Khang có thể nói tự tin cực lớn.
Nghiêm Khoan có lợi hại hơn nữa, Thiên Thần sơ kỳ, nhưng các thành viên Ảnh Minh, cũng không phải ăn chay.
Địch mạnh thì càng mạnh.
Thành viên Ảnh Minh, chính là người ít nhất của tứ đại minh, nhưng mỗi một đệ tử, thực lực đều không kém.
Nghiêm Khoan không nghĩ tới, ở đây, Thư Khang cùng Thư Diệp của Ảnh Minh cư nhiên cũng đến.
Tần Hàm hiện tại mặt không đổi sắc.
- Thư Khang, chỉ sợ ngươi còn không biết, Chu Tử Dương cùng Hạng thành công, bị Mục Vân giết đi?
Tần Hàm cười nói:
- Đệ tử Ảnh Minh ngươi giết đệ tử Ảnh Minh, chỉ sợ là tự giết lẫn nhau, cực kỳ ác liệt chứ? Nếu không xử trí Mục Vân, thành viên Ảnh Minh ngươi, làm sao có thể trung thành và tận tâm.
- Chuyện này, không lao ngươi quan tâm!
Khang Thư hiện tại chém đinh chặt sắt nói.
- Chuyện này, ta đã biết rồi!
Thư Khang chậm rãi nói:
- Mục Vân giết Chu Tử Dương và Hạng Thành Công, đó là hai người bọn họ có tội xứng đáng, tàn sát thành viên nội tông, liên hợp đệ tử Phong Vân Hội, ăn cây táo rào cây sung, đổi lại là ta, ta cũng sẽ không chút lưu tình, giết hai người bọn họ.
- Ảnh Minh ta, không cần phản đồ, xuất hiện phản đồ, vậy nhất định sẽ không nương tay.
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Tuy nói như thế, nhưng Chu Tử Dương cùng Hạng Thành Công hai người, là thần của Ảnh Minh, bị Mục Vân giết như vậy, thật sự không sao?
- Ngươi ngược lại nhìn thấu hiểu.
Tần Hàm cười nhạo nói:
- Ta biết, minh chủ các ngươi rất coi trọng Mục Vân đúng không? Cũng không sợ những người khác không phục.
- Có gì không phục?
Thư Khang hừ nói:
- Ngươi ít ở chỗ này khiêu khích ly gián, Mục Vân ngắn ngủn không đến một năm thời gian, từ Địa Thần sơ kỳ tăng lên đến cảnh giới Địa Thần viên mãn, ngay cả Vân Tiêu, Vương Lương cũng không phải đối thủ, đừng nói minh chủ, cho dù tông môn trưởng lão chúng ta, cũng phải ra sức nâng đỡ.
- Tần Hàm, đạo lý bận này, không cần ta nói cho ngươi chứ? Dùng thiên phú của Mục Vân, đến Thiên Thần là chuyện sớm muộn.
- Tông môn chín vị thái thượng trưởng lão cùng tông chủ, người nào không phải quan tâm sâu sắc đệ tử phong hào, đến lúc đó, ta xem một đệ tử nội tông như Tần Hàm ngươi, làm sao tự xử? Chỉ dựa vào ca ca Tần Dục của ngươi, ngươi ở Kiếm Thần tông, có thể sống thoải mái sao?
- Ngươi......
Thư Khang nói vài câu, có thể nói vui vẻ lâm ly.
Điều này cũng làm cho Mục Vân lần đầu tiên thấy được chỗ cường thế của tứ đại minh.
Phải biết rằng, bên cạnh Tần Hàm, hiện tại chính là Nghiêm Khoan, một vị Thiên Thần sơ kỳ.
Thiên Thần cảnh, trong Nam Trác vực, đó chính là hàng ngũ cao thủ, mặc dù không giống hàng ngũ tuyệt đỉnh như Thần Quân cảnh, nhưng cũng là có được tư cách nói chuyện.
Nếu không, bên trong Kiếm Thần tông, đệ tử phong hào cũng sẽ không có được đại quyền thế như vậy, mở minh hội ở nội tông, ngoại tông, tông môn cũng mặc kệ.
Trong Toàn bộ Kiếm Thần tông, đệ tử phong hào bất quá chỉ có hơn trăm người, so với số lượng đệ tử nội tông, ngoại tông, quả thực khác nhau một trời một vực.
- Thư Khang, ngươi tự tin như vậy, không bằng, cùng ta giao thủ một phen, có dám không?
Nghiêm Khoan hừ nói.
- Có gì không dám?
Thư Khang cười nhạo nói:
- Đệ tử Ảnh Minh ta, còn sợ đệ tử Thánh Vương hội ngươi sao?
Vừa nghe lời này, vẻ mặt Nghiêm Khoan lạnh như băng.
Ý hắn nói rất rõ ràng, là muốn cùng Thư Khang đơn đả độc đấu, nhưng ý của Thư Khang càng hiểu rõ, muốn cùng hắn so sánh lực lượng của hai đại minh hội.
Thành viên Thánh Vương hội, thực lực so với thành viên Ảnh Minh, chênh lệch nhiều lắm.
- Các vị!
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh hố động, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận