Vô Thượng Thần Đế

Chương 3264: Ai nói cho ngươi là một đạo rồi? (1)

Nghe được tiếng này, thân thể Chu Ngọc Uyên căng thẳng.
Phía trước mọi người, một đạo thân ảnh từ trên người cây hạ xuống.
Một đạo thân ảnh kia, hai tay chắp ra sau lưng, nhìn mọi người, trong mắt mang theo một tia trêu chọc.
- Chu Ngọc Uyên đúng không? Nghe đại danh lâu ngày, xếp hạng thứ hai mươi mốt Thần Anh bảng.
Mục Vân cười nói:
- Không biết, ta có tư cách, làm đối thủ của ngươi?
- Ngươi chính là Thái Tử Mục Vân?
Chu Ngọc Phong nhìn thấy Mục Vân, thần sắc kinh ngạc:
- Cư nhiên một tia cũng không giống vạn năm trước.
Mọi người hiện tại đều kinh ngạc.
Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy Mục Vân, nhưng tin đồn về gia hỏa, ở thần giới nhiều lắm.
Tên này, trọng sinh trở về, ngoại hình phát sinh biến hóa thật lớn, hiện tại ngay cả Hồn Tức cũng thay đổi.
Điểm này, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
- Ta nghĩ cũng không cần kinh ngạc như vậy chứ?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Chỉ xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ.
- Ít nói nhảm.
Chu Ngọc Uyên hiện tại nặng quát:
- Ngươi giết đệ tử Liệt Nhật cốc ta, việc này tính như thế nào?
- Đây chính là hiểu lầm.
Mục Vân cười nói:
- Ta vừa nhìn thấy bọn họ, những người này, đã hô to muốn giết ta, ta cũng không thể ngồi chờ chết chứ?
- Nói đi cũng phải nói lại, Liệt Nhật cốc là thuộc hạ của Tộc Chu, sao lại thấy ta, liền hô to?
- Cửu Mệnh Thiên tử, mỗi người đều được tru.
- Ồ...
Sắc mặt Mục Vân không thay đổi, nói:
- Nói như vậy, các ngươi... Cũng sẽ giết ta?
- Chịu chết đi.
Chu Ngọc Uyên hiện tại không biết vì sao, trong nháy mắt Mục Vân xuất hiện, hắn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không thể nói.
Nhưng chậm thì sinh biến, hiện tại, giết Mục Vân, mới là quan trọng nhất.
- Xin lỗi, ta không muốn chết.
Mục Vân hiện tại, thân thể nửa ngồi xổm trên mặt đất, hai tay bàn tay, vỗ xuống mặt đất.
- Tử Linh Thuật Trận.
Một tiếng quát khẽ vang lên, đột nhiên, trong phạm vi mọi người, mặt đất vô hình, một đạo tử khí phiêu phù dâng lên.
Trong nháy mắt, khí tức màu xám tro, ngưng tụ thành từng đạo phù văn hỗn tạp, chuyển hóa ở dưới chân mọi người.
Ngay sau đó, trong phạm vi bốn phía, xuất hiện từng đạo bình chướng giống như vách tường, vây quanh mọi người lại.
- Ta rất muốn nhìn, các ngươi chém giết lẫn nhau, là như thế nào.
Mục Vân dứt lời, vung tay lên.
Bá bá bá......
Thi thể vốn chết trong vũng máu, hiện tại cư nhiên từng cỗ đứng dậy, vung vẩy, giết về phía mọi người.
Không chỉ vậy, sâu trong lòng đất còn có hơn mười đạo thân ảnh, nhất nhất phá đất mà ra.
- Linh Giải Ngữ của Linh Thần học viện.
Nhìn thấy thi thể cầm đầu, Chu Ngọc Uyên ngẩn ra.
Linh Giải Ngữ, chính là đệ tử lãnh đạo của Linh Thần học viện lần này, hiện tại chính là cảnh giới tam hành Thần Chủ, cư nhiên, cũng bị Mục Vân giết?
Tên này, có sự chuẩn bị.
- Ngươi giết đệ tử Linh Thần học viện thuộc hạ Dương tộc, Dương Thành Vũ sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Yên tâm.
Mục Vân cười nói:
- Giết các ngươi, hủy thi diệt tích, không ai biết, chuyện này là ta làm.
- Chu tộc các ngươi, Dương tộc, năm đó tựa hồ, trong liên quân cửu tộc, theo Huyết tộc, chém giết thống khoái nhất, đúng không?
- Cửu Mệnh Thiên Tử, vốn là tội đáng chết vạn lần.
- Nói cho cùng, vẫn là sợ hãi ta, đúng không?
Mục Vân hỏi ngược lại, hiện tại, sát khí càng lúc càng ngưng thật.
Đối với Chu tộc, Dương tộc, cổ tộc hèn hạ như vậy, trong lòng Mục Vân, không có bất kỳ do dự nào.
Huyết cừu, vẫn cần máu để trả nợ.
- Bát cấp thần trận, vây không được ta.
Chu Ngọc Uyên hiện tại, toàn thân cao thấp, hỏa diễm thiêu đốt.
Thiên phú huyết mạch của Chu tộc chính là đến từ thần hỏa truyền thừa. Đệ tử Chu tộc, bên trong thân thể ẩn chứa thần hỏa chi uy.
Hiện tại, toàn thân cao thấp Chu Ngọc Uyên, hỏa diễm lượn lờ, sát khí từ từ lan ra. Ngọn lửa cực nóng kia, hiện tại, thiêu hủy một ít tà mị xung quanh, hắn từng bước đi ra ngoài trận pháp, nhìn Mục Vân.
- Vốn trận pháp này, cũng không phải muốn trói buộc ngươi, chẳng qua, những người phía sau ngươi đi theo gặp nạn là đủ rồi.
Mục Vân duỗi thắt lưng, thản nhiên nói:
- Trong Ngũ Hành giới này, không ngừng tu hành, mấy lần giao thủ, giết người đều không đủ thống khoái, hy vọng ngươi, có thể làm cho ta thống khoái đánh một trận.
Kim Diễm Thương, hiện tại nắm chặt trong tay.
Nhìn thấy trường thương kia, thần sắc Chu Ngọc Uyên hơi sửng sốt.
Thương thuật của Mục Vân, quan tuyệt thần giới.
Từng được xưng là Thương Thần, cùng hai người Huyết Kiêu, một thương một kiếm, có thể nói chính là song tuyệt ở trong thần giới.
- Nhanh như vậy liền sợ?
- Sợ ngươi?
Trong bàn tay Chu Ngọc Uyên, một thanh trường kích, rõ ràng xuất hiện.
- Cảnh giới tứ hành Thần Chủ ta, sẽ sợ ngươi chỉ là...
Thế nhưng, lời nói của Chu Ngọc Uyên còn chưa dứt, chỉ cảm giác được, Mục Vân trước mắt, khí tức toàn thân, hiện tại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhị hành Thần Chủ.
Nhìn thấy khí tức trong thân thể Mục Vân hiện lên, vẻ mặt Chu Ngọc Uyên kinh ngạc.
Điều đó không đúng.
Lúc trước Huyết Linh Tử nói, Mục Vân tiến vào ngũ hành giới, bất quá là cảnh giới ngũ phách Thần Hoàng.
Hiện tại, thời gian qua một giáp (sáu mươi năm) mà thôi, Mục Vân làm sao có thể đạt tới cảnh giới nhị hành Thần Chủ.
Nhị hành Thần Chủ, trong toàn bộ thần giới, tốc độ tu hành cũng không có khả năng có được nhanh như vậy.
Mặc dù là thiên chi kiêu tử của cổ tộc, thời gian một trăm năm, có thể tăng lên một hành, đã xem như ngạo thị quần hùng.
- Làm sao vậy?
Thấy Chu Ngọc Uyên sững sờ, Mục Vân cười nói.
- Cho dù ngươi là cảnh giới nhị hành Thần Chủ, làm sao có thể so sánh với tứ hành Thần Chủ ta?
- Tựa hồ rất có đạo lý...
Mục Vân trầm ngâm một tiếng nói:
- Chỉ là ngươi... Không biết sao?
- Cái gì?
- Ta chính là... Thái Tử Mục tộc.
Phải...
Dứt lời, thân ảnh Mục Vân giết ra.
Mà hiện tại, đám người Huyền Phong Tử xông vào trong trận pháp.
Những tử linh kia, hiện tại giống như làm ngơ trước bọn họ, chỉ là gắt gao quấn lấy đám người Chu Ngọc Phong, cứ như vậy, bảy tám người hiện tại, hoàn toàn sẽ không lo lắng phải đối mặt với nhân số áp chế.
Trận pháp sư cường đại, cho tới bây giờ đều như thế.
Mục Vân thân là Thái Tử Mục Tộc, năm xưa lấy phân thân trải qua bảy đời hoạn nạn, kiếp trước Tiên Vương chính là đời thứ tám, lần này, chính là đời thứ chín, viên mãn trở về.
Thất thế trải qua cả vạn vạn thế giới, có thể nói là kiến thức quá nhiều, hiểu biết quá nhiều, lúc đầu, Mục Vân cũng không quen thuộc trận pháp, hắn tương đối tinh thông đối với luyện khí cùng đan thuật, cũng rất ít liên quan đến đan thuật.
Nhưng khi thiên hồn dung hợp, trong đầu hắn không ngừng lóe ra ký ức thất thế, khiến cho hắn đối với trận pháp, ngược lại tương đối quen thuộc.
Hơn nữa ba vị lão tổ dạy dỗ, giờ khắc này, trận pháp chi đạo trong lòng hắn, có thể nói là tròn trịa cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận