Vô Thượng Thần Đế

Chương 1254: Bởi vì ngươi ngu xuẩn

Phòng ngự Huyền Vũ môn, đúng là đỉnh tiêm Tứ Phương tiểu thế giới, thế nhưng một kiếm này, hắn cứ nghĩ có thể phá vỡ phòng ngự của Huyền Kiệt.
Nhưng kết quả lại tương phản.
- Có chút ý tứ!
Mục Vân nhìn Huyền Kiệt, ánh mắt mang theo một tia hương vị kỳ quái.
Cả Huyền Kiệt tựa hồ cũng không nghĩ tới, sững sờ nhìn thân thể của mình, nhìn Mục Vân.
Nhưng Mục Vân lại tựa hồ chú ý tới cái gì, một bước xông ra.
Nhìn thấy Mục Vân giờ phút này xông ra, lòng tự tin Huyền Kiệt tăng vọt, không nói hai lời, lao thẳng tới Mục Vân.
Tựa hồ Mục Vân cũng không có lợi hại như trước đó biểu hiện ra, công kích giống như thế, hắn có thể tiếp tục chống đỡ.
Rầm rầm rầm...
Hai thân ảnh hoà lẫn vào nhau, tiếng lốp bốp cũng để người cảm thấy trong lòng rung động.
Chẳng biết tại sao, Huyền Kiệt trước đó bị Mục Vân tuỳ tiện đánh lui giờ phút này thế mà càng thêm dữ dội, không chỉ phòng ngự, công kích cũng trở nên càng thêm lợi hại.
Mục Vân dần dần bị Huyền Kiệt áp chế, không cách nào phản kháng.
Nhìn qua bộ dáng lúc này, thực sự buồn cười.
Hai mắt Mục Vân lại từ đầu đến cuối chăm chú nhìn Huyền Kiệt, nhưng công kích trong tay lại ngày càng mạnh mẽ.
- Ha ha...
Huyền Kiệt đột nhiên ha ha cười nói:
- Mục Vân, nguyên lai ngươi cũng chỉ là lão hổ giấy, ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại, không nghĩ tới, một kích không được, ngươi hoàn toàn không được.
- Đã như vậy, vậy chuẩn bị chịu chết đi.
Trong tiếng cười tùy tiện của Huyền Kiệt mang theo nồng đậm khinh bỉ.
Hắn xem trọng Mục Vân.
Đến rồi!
Thấy cảnh này, nội tâm Mục Vân càng xiết chặt, vội vàng lui lại, thối lui về cửa đại điện.
- Lui? Ngươi còn muốn lui?
Nhìn thấy Mục Vân thế mà không phải nghênh kích, mà lui lại, Huyền Kiệt càng đắc ý.
Mục Vân này, cũng bất quá là cái bọc mủ, nhìn giả vờ giả vịt, động thủ, liền triệt để không được.
Bất quá mặc dù như thế, Huyền Kiệt càng tự tin về thực lực của mình thật sự mạnh mẽ.
Xem ra, Mục Vân không phải đối thủ của hắn, là bởi vì Huyền Kiệt hắn có thực lực rất mạnh.
Nội tâm ảo tưởng khoe khoang một chút, cánh tay Huyền Kiệt vung ra, hai đạo chân nguyên đánh thẳng tới Mục Vân.
Chỉ là giờ khắc này, Mục Vân vẫn y như đang lùi lại.
Nhưng Huyền Kiệt nhận định Mục Vân gia hỏa này không phải đối thủ của mình, lòng tin phóng đại, theo đuổi không bỏ.
- Đến rồi!
Nhìn thấy Huyền Kiệt bước ra mười mét, trong hai mắt Mục Vân giờ phút này xuất hiện một vòng tinh quang.
- Nhất Kiếm Cửu Tiên Nguyên.
Vẫn là Cửu Thiên Tiên Nguyên Kiếm, đệ tam thức.
Kiếm khí điên cuồng vặn vẹo, phối hợp với phong chi ý cảnh Mục Vân lĩnh ngộ, tốc độ tăng vọt.
Khanh...
Chín đường kiếm khí như chín hư ảnh mãnh hổ kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, đâm về phía Huyền Kiệt.
- Còn không hết hi vọng? Trước đó ngươi đánh ra một thức này, thế nhưng không có phá vỡ phòng ngự của ta!
Nhìn thấy Mục Vân thế mà sử xuất kiếm thức trước đó, Huyền Kiệt càng cho rằng, Mục Vân hết biện pháp, căn bản không có cách chống cự lại công kích của hắn.
- Trước đó là trước kia, bây giờ là bây giờ.
Mục Vân cười lạnh một tiếng, tốc độ kiếm khí du tẩu tại tăng vọt.
Khanh...
Đạo kiếm khí thứ hai đâm trúng Huyền Kiệt.
Lần này, Huyền Kiệt lại cảm nhận được phía trên kiếm khí kia có chân nguyên điên cuồng công kích, cả người triệt để trợn tròn mắt.
- Không đúng!
Huyền Kiệt sững sờ.
Công kích của Mục Vân trở nên mạnh hơn rồi?
Chỉ là hiện tại đã không phải thời điểm suy nghĩ những thứ này, đạo kiếm khí thứ ba của Mục Vân đã đánh tới.
- Ta không tin!
Huyền Kiệt khẽ quát một tiếng, hộ giáp xuất hiện, lần nữa tiến lên một bước.
Thế nhưng răng rắc một tiếng vang lên.
Kiếm thứ ba, phá vỡ hộ giáp của hắn.
Ba kiếm liền phá hộ giáp của hắn, làm sao có thể?
Huyền Kiệt nhớ rõ, Mục Vân trước đó chín kiếm, hắn trọn vẹn chống cự đến kiếm thứ chín, ngưng kết phòng ngự cũng căn bản không có phá vỡ.
Nhưng bây giờ, mới đến kiếm thứ ba liền bị phá ra.
- Hiện tại, ngươi còn có thể tự tin nói, ngươi rất lợi hại không?
Mục Vân ngừng chân, nhìn Huyền Kiệt, khắp khuôn mặt đều là mỉm cười.
Giờ khắc này, Huyền Kiệt đã không có thời gian suy nghĩ vì cái gì.
Kiếm khí liên tiếp đánh tới từng sợi, đạo thứ tư, đạo thứ năm.
Hộ giáp Trên người hắn triệt để bị phá vỡ.
Đạo kiếm khí thứ sáu, lúc này đánh tới.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, Huyền Kiệt triệt để tức giận.
Từng bước lui lại, Huyền Kiệt thấp giọng quát nói:
- Xảo Nhi, mau tới giúp ta.
- Đến rồi!
Trong tay Chu Xảo Nhi giờ phút này ngưng tụ ra một Hỏa Phượng, kia cũng không phải là Hỏa Phượng thật sự, ngược lại nhìn qua càng giống Chu Tước.
Một tiếng âm vang, cả người Chu Tước quấn hỏa diễm phóng tới Mục Vân.
Đạo kiếm khí thứ sáu bị hóa giải.
Chỉ là Huyền Kiệt còn chưa kịp cao hứng, phù một tiếng, đạo kiếm khí thứ bảy phá vỡ kia thân ảnh Chu Tước, lao ra.
- Đáng chết!
Chu Xảo Nhi giờ phút này càng sắc mặt trắng nhợt, lui lại một bước, cả người lúc này như hao hết lực khí toàn thân.
Hiện tại nàng cuối cùng đã biết, vì cái gì mấy vị thiên tài Tứ Phương tiểu thế giới tham gia tứ nguyên phong địa thí luyện lần này sẽ toàn quân bị diệt.
Mục Vân này, thực sự khủng bố.
Hưu...
Ngay tại giờ phút này, đạo kiếm khí thứ bay bị Huyền Kiệt cứng rắn đấm ra một quyền ngăn cản.
Thế nhưng cánh tay Huyền Kiệt hiện tại tê cứng, ống tay áo nổ tung, tiếng lốp bốp để người chỉ cảm thấy như là sấm rền, Kiệt Địch ở một bên khác cũng nhịn không được lui lại.
Hiện tại chiến đấu tựa hồ hoàn toàn khác biệt vừa rồi.
- Liều!
Huyền Kiệt quát:
- Xảo Nhi, hai người chúng ta cùng một chỗ chống cự, chỉ còn lại hai đạo kiếm khí.
- Được!
chu Xảo Nhi vừa dứt lời, hỏa diễm dần dần tràn ngập toàn thân, vọt thẳng ra.
Nhưng vào thời khắc này, Huyền Kiệt lại cắn răng, lui lại một bước, một chưởng vỗ đến chu Xảo Nhi trước mặt.
Phốc phốc...
Trong lúc nhất thời, hai đạo kiếm khí bắn thủng thân thể mềm mại của Chu Xảo Nhi, phốc phốc hai cỗ máu tươi chảy ra, hai huyết động bỗng nhiên xuất hiện.
Chu Xảo Nhi phịch một tiếng, ngã xuống đất.
- Thật có lỗi, hai người chúng ta, cũng ngăn không được kiếm khí kia.
Huyền Kiệt oán hận nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi, nói cho sư môn, là Mục Vân giết ngươi.
Chu Xảo Nhi giờ phút này há to miệng, một câu cũng nói không nên lời, chậm rãi không một tiếng động.
- Lạt thủ tồi hoa, ngươi ngược lại làm rất sảng khoái.
Mục Vân thấy cảnh này, chỉ lắc đầu.
- Đều là do ngươi hại chết Xảo Nhi, hiện tại đền mạng đi.
Huyền Kiệt vừa dứt lời, hai tay vung đi.
Phanh phanh hai tiếng vang lên, sau lưng hai tên đệ tử Sinh Tử cảnh tam trọng nháy mắt bị bắt lại, ném về phía Mục Vân.
Bá một tiếng vang lên lần nữa, Huyền Kiệt cong lại, hai chân tụ lực chạy nhanh ra phía ngoài đại điện.
Giờ khắc này, ngăn lại Mục Vân là được, dù chỉ là một hơi thời gian, chờ đợi hắn chạy ra đại điện, tiến vào trong hắc vụ bên ngoài sẽ không bị Mục Vân truy tìm đến.
- Ngươi bây giờ, lại muốn đến chạy đi đâu đây?
Mục Vân mỉm cười, giờ khắc này lại xuất hiện ở trước người Huyền Kiệt, một kiếm, xuyên qua thân thể Huyền Kiệt, xuất thủ hung ác, để Huyền Kiệt cơ hồ không có thời gian phản ứng, nghẹn họng nhìn trân trối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận