Vô Thượng Thần Đế

Chương 3050: Hoàng Khí

Tư Đồ Minh Hạo một đôi mắt, tựa như mắt ưng, trực tiếp nhìn chằm chằm Tử Thiên Vũ.
Bị Tư Đồ Minh Hạo nhìn chằm chằm như vậy, thân thể Tử Thiên Vũ run lên, thiếu chút nữa té ngã.
Uy áp của cảnh giới Tam Hồn Thần Vương, làm sao hắn có thể thừa nhận?
- Tư Đồ Minh Hạo.
Mà lúc này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Tử Trùng Tiêu hừ nói:
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Làm gì?
Tư Đồ Minh Hạo phẫn nộ nói:
- Tử Trùng Tiêu, ngươi nói cho ta biết, con trai ngươi giết con trai ta, ngươi nói ta muốn làm gì?
Thấy có kịch hay có thể xem, mọi người còn lại giờ phút này cũng dừng bước.
Lần này, có náo nhiệt xem.
- Ngươi nói rằng con trai ta đã giết con trai ngươi? Ta cứ hỏi mấy vị hộ pháp ngươi này, các ngươi tận mắt nhìn thấy là con ta giết sao?
Nghe được lời này, Tần Bàn giờ phút này ngẩn ra.
Bọn họ lúc ấy ở bên kia giao thủ với mấy nguoiwf Tử Tiêu tông, đúng là không thấy.
- Nhi tử Tư Đồ Lãng của ngươi dẫn người giết con ta, chuyện này, ta vốn không muốn nói ra, nhưng ngươi hiện tại lại là hùng hổ bức người.
Tử Trùng Tiêu hừ nói:
- Trên thực tế, chính là Mục Vân ra tay, chém giết Tư Đồ Lãng!
Cái gì.
Nghe được lời này, Tư Đồ Minh Hạo trừng mắt nhìn Tần Bàn một cái.
- Tộc trưởng, lúc ấy quá hỗn loạn, chúng ta không thấy rõ, nhưng về sau, đúng là Mục Vân xuất hiện, thiếu tộc trưởng đã chết.
- Lại là ngươi!
Tư Đồ Minh Hạo nhìn Mục Vân, sát khí lộ ra.
Tử Thiên Vũ giờ phút này cũng nổi lên lá gan nói: - Tư Đồ Minh Hạo, con trai - ngươi- muốn giết ta, đáng tiếc, Mục Vân xuất hiện, Tư Đồ Lãng liền cùng Mục Vân phát sinh tranh đấu, bị Mục Vân chém giết, ta lúc ấy may mắn chưa chết!
- Lấy thực lực của ta, sao có thể giết được Tư Đồ Lãng?
Lời này vừa nói ra, Tư Đồ Minh Hạo cũng biết mình đuối lý.
Chuyện chém Tử Thiên Vũ này, hắn là người đồng ý.
Chẳng qua không nghĩ tới chính là, nhi tử của mình đã chết, ngược lại Tử Thiên Vũ sống sót.
Tất nhiên, hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuyệt đối là Mục Vân động tay động chân.
Hiện tại nếu túm lấy Tử Thiên Vũ không buông, ngược lại để người mượn cớ, không bằng chém giết Mục Vân.
Về phần Tử Thiên Vũ, sau khi tiến vào Thông Thiên Lĩnh, sẽ giải quyết hắn sau.
- Mục Vân, ngươi năm lần bảy lượt gây bất lợi cho con ta, hiện tại lại càng chém giết con ta, món nợ này, lão phu hôm nay tính toán cho ngươi.
Tư Đồ Minh Hạo nhìn Mục Vân, trong mắt tràn đầy sát khí.
Mà giờ khắc này, Mục Vân lại cười khổ lắc đầu.
Quả nhiên, hai con hồ ly này, nghĩ ra biện pháp đối phó hắn.
- Tư Đồ Minh Hạo, ngươi thật đúng là... Ngu ngốc!
Hả?
- Muốn chết.
- Chẳng lẽ không phải sao?
Mục Vân lại nói:
- Ta hỏi ngươi, Tư Đồ Lãng chết, hai cha con bọn họ nói là ta giết, ngươi tin?
- Ta dựa vào cái gì không tin? Trừ khi ngươi tìm thấy lý do để chứng minh rằng nó không phải là ngươi giết!
- Lý do?
Mục Vân cười nói:
- Được, lý do!
Bàn tay Mục Vân vung lên, đột nhiên, trước người mọi người, một hình ảnh xuất hiện.
Trong hình, Tư Đồ Lãng ngã xuống đất, cả người đầy máu, mà Tử Thiên Vũ tay cầm trường đao của Tư Đồ Lãng, một đao giết chết Tư Đồ Lãng.
- Ngươi......
Nhìn thấy một màn này, Tử Thiên Vũ nhất thời hiểu được.
Mình bị lừa.
- Mục Vân, ngươi...
- Ta làm sao?
Mục Vân cười nói:
- Tử Thiên Vũ, thấy chưa? Là ngươi tự tay chém chết Tư Đồ Lãng, chuyện này, ngươi làm sao có thể dựa vào ta?
Tử Thiên Vũ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, Mục Vân lại dùng hồn lực ghi lại một màn này.
Nhìn thấy hình ảnh kia, nhìn bộ dáng máu tươi đầm đìa của nhi tử mình, Tư Đồ Minh Hạo hoàn toàn nổi giận.
- A...
Tư Đồ Minh Hạo hô to nói:
- Ta mặc kệ là ai động thủ, Tử Thiên Vũ, Mục Vân, hai người các ngươi, đều không thoát khỏi quan hệ, chịu chết đi!
- Tử Trùng Tiêu, ngươi phái Phó Viễn Hạm đi giết ta, nhưng không nghĩ tới, ta cư nhiên sẽ xuất hiện ở chỗ này chứ?
Mục Vân giờ phút này lại cười nói:
- Tân cừu cũ hận, chúng ta, cùng nhau tính ở Thông Thiên lĩnh!
Dứt lời, bóng dáng Mục Vân chợt lóe, trực tiếp xông vào trong Thông Thiên Lĩnh.
- Hắn chính là Mục Vân ở Nam Trác Vực.
Tử Trùng Tiêu giờ phút này hiểu rõ.
Nhưng bây giờ hiểu được, tựa hồ có chút muộn.
Phó Viễn Hạm, chẳng lẽ bị giết?
Tử Trùng Tiêu trong nháy mắt càng là tức giận đầy ngực.
- Thiên Vũ, tiến vào trong Thông Thiên Lĩnh.
Tử Trùng Tiêu nắm lấy Tử Thiên Vũ, hai phụ tử, đồng thời cất bước, tiến vào trong Thông Thiên Lĩnh.
Mọi người Tử Tiêu tông, giờ phút này cũng không dừng lại, một đám phi nước đại mà vào.
Tư Đồ Minh Hạo tức giận tràn đầy lòng, nhìn thấy người Tử Tiêu tông nhân tiến vào trong đó, nhất thời gào thét nói:
- Tư Đồ gia nghe lệnh, chém chết Tử Thiên Vũ cùng Mục Vân hai người, không tiếc bất cứ giá nào, hiểu chưa?
- Vâng.
Dứt lời, Tư Đồ Minh Hạo trực tiếp xông vào trong Thông Thiên Lĩnh.
Mà giờ phút này, mọi người nhìn thấy náo nhiệt thăng cấp, cả đám cũng theo sát.
Không bao lâu, mọi người đã biến mất ở lối vào Thông Thiên Lĩnh.
Từ từ, bên ngoài lối vào vốn yên tĩnh lại, hai đạo thân ảnh lúc này xuất hiện.
Chính là Chiêm Hân Di và Vũ lão hai người.
- Tiểu thư, xem ra tiểu tử này, gặp phải phiền toái rồi!
Vũ lão cười ha hả nói.
- Phiền toái?
Chiêm Hân Di lại lắc đầu cười nói:
- Ta nhìn không phải!
- Mục Vân này, cho ta một loại cảm giác, lần này tiến vào trong Thông Thiên Lĩnh, mấy thế lực lớn, chỉ sợ là muốn tổn binh tổn tướng.
Nghe được lời này, Vũ lão lại cười khổ lắc đầu.
Mục Vân dù sao cũng chỉ là cảnh giới Lục Nguyên Thần Quân, mà trong các đại tông môn, có Thần Vương cảnh.
Chênh lệch giữa hai người, chính là núi cao nước xa.
Thần Vương cảnh, Nguyên Thần bắt đầu thức tỉnh ra con đường ba hồn bảy phách, một khi thức tỉnh một hồn, hồn lực kia hoàn toàn ngưng tụ thành thực chất hóa, thủ đoạn sát phạt, quả thực đa dạng.
Thần Quân cảnh, làm thế nào để chống cự?
- Được rồi, Vũ lão, chúng ta cũng nên tiến vào trong đó, lần này, ta tất yếu phải đột phá tới Thần Hoàng cảnh.
- Vâng.
Hai đạo thân ảnh chợt lóe rồi biến mất.
Mà giờ khắc này, từng đạo thân ảnh xông vào trong bình chướng.
Đám người Mục Vân, tiểu đội mười người, sau khi tiến vào bình chướng, nhìn vào thế giới, hơi ngẩn ra.
Trước mặt bọn họ là từng tòa kiến trúc vuông vức.
Những kiến trúc này, nằm rải rác xung quanh, không có quy tắc để nói, từ trên xuống dưới, trông rất lộn xộn.
Hơn nữa, tất cả kiến trúc, đều kiến tạo bằng cát vàng, nhưng bị sinh sinh đè ép cùng một chỗ, lại thập phần kiên cố.
- Đây là Thông Thiên Lĩnh sao?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mục Vân lại có chút không biết vì sao.
Nơi này thoạt nhìn, giống như kiến trúc do người nguyên thủy viễn cổ lưu lại, gió thổi qua, cát bụi đầy trời, căn bản không phù hợp với cái gọi là Thông Thiên lĩnh.
- Công tử cẩn thận.
Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long giờ phút này nhìn về phía trước, cẩn thận không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận