Vô Thượng Thần Đế

Chương 795: Vu oan?

Hắn xem như triệt để hiểu rõ, hiện nay bên trong Huyền Không sơn, tựa hồ có người trong bóng tối điều khiển, khiến cho toàn bộ Huyền Không sơn chướng khí mù mịt.
Dùng huyết mạch Thánh thú cùng thần thú để kích thích tiềm năng võ giả, quả thực là làm xằng làm bậy.
Hắn ngày đó hấp thu tinh huyết Thất Thải Thiên Long, bên trong cơ thể chứa long huyết, hơn phân nửa là bởi vì công năng của Cửu Linh Đoạt Thiên Bi mới khiến cho hắn không có biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Thế nhưng Huyền Không sơn cũng không có sở hữu Cửu Linh Đoạt Thiên Bi - thiên địa kỳ vật bực này.
- Người sắp chết, còn cần nhiều lời!
Huyền Vô Tâm bước ra một bước, Tam giác thú hướng thẳng đến Mục Vân bắt tới.
Lốp bốp tiếng vang lên, Tam giác thú hình thành một móng vuốt to, chụp vào Mục Vân.
Tiếng đinh đinh đinh vang lên, Mục Vân dựa vào Khổ Tình Kiếm, gượng chống, thế nhưng tốc độ công kích của ba móng vuốt thực sự quá nhanh.
Mục Vân tự nhận kiếm thuật của mình đã rất nhanh. Nhưng ở trước mặt Tam giác thú, vẫn khó mà chống đỡ được.
Huyền Vô Tâm cười khanh khách đầy âm hiểm, đánh tới đao kiếm trong tay.
Thoáng một cái, áp lực Mục Vân gia tăng.
Chỉ là vẻn vẹn như thế cũng thôi, thế nhưng tốc độ Huyền Vô Tâm vào giờ phút này cũng đạt được Tam Giác Hung Linh tăng phúc, trở nên càng thêm thị huyết lên.
- Chẳng biết tại sao, tam giác của lại lại sinh ra một tia khủng bố đối với thân thể ngươi, Mục Vân, trong cơ thể của ngươi chỉ sợ là có cái gì đó mà không muốn người ta biết đến?
Long huyết!
Thánh thú đối với thần thú, mâu thuẫn cùng sợ hãi theo bản năng.
Huyền Vô Tâm thốt ra một câu ngược lại nhắc nhở Mục Vân.
Mỉm cười, bước chân Mục Vân bước ra, một đạo lưu ly kim thân bất ngờ xuất hiện quanh người.
Lưu ly kim thân bảy màu!
Lưu ly kim thân bảy màu mang theo huyết mạch thiên long, khả năng phòng ngự không mạnh hơn lưu ly kim thân huyết mạch hắn tu luyện quá nhiều, thế nhưng giờ khắc này, khí tức long uy mang theo nhàn nhạt trong lúc nhất thời thế mà Tam giác thú trở nên do dự.
Mục Vân nắm lấy cơ hội, phản công.
Khổ Tình Kiếm chém ra, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, sừng thú nhìn như cứng rắn, đối mặt với Hư Tiên khí, lại có cứng cỏi cỡ nào?
Khoái kiếm Mục Vân liên tục chém ra, phía trên người Tam Giác thú đã đầy vết thương chồng chất.
Mà cả người Huyền Vô Tâm giờ khắc này cũng trở nên chán nản.
Khóe miệng của hắn nhịn không được toát ra một tia máu tươi.
Hắn hận!
Chẳng biết tại sao, mỗi lần hắn công kích đều bị Mục Vân xảo diệu hóa giải.
Cái này khiến hắn rất là buồn rầu!
Mà giờ khắc này, hạt giống Mục Vân trước đó chôn xuống lúc này tựa hồ trong lúc mơ hồ áp chế không nổi.
- Ngươi một bên áp chế tam thức sát chiêu ta vừa rồi tặng cho ngươi, một bên khống chế sừng thú Tam Giác Hung Linh, một bên lại nghĩ đến giết ta, ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao?
Nhìn Huyền Vô Tâm nhịn không được, Mục Vân đùa cợt.
- Ngươi...
Huyền Vô Tâm vốn định phản bác, thế nhưng há miệng lại phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Mà mặt ngoài thân thể của hắn xuất hiện từng vết rách, vết rách kia, nhìn như quỷ trảo đang phá, lại giống quỷ chưởng phá vỡ, càng giống như sống sờ sờ bị đánh rách tả tơi.
Hắn, đã bại!
- Huyền sư huynh!
Chỉ là, Mục Vân đã muốn lên đi chém giết Huyền Vô Tâm, thế nhưng đột nhiên có một bóng người xông ra, ngăn ở trước người Huyền Vô Tâm.
- Bạch Tuyệt!
- Là ta!
Hai mắt Bạch Tuyệt hiện ra ý cười nhìn Mục Vân.
Hiện tại Bạch Tuyệt bị Thiên âm Huyền Xà chiếm cứ thân thể, cùng bản thân linh hồn phù hợp, hoàn toàn không ai có thể phát giác ra được.
Mà hắn càng bằng vào một bước này tấn thăng đến cảnh giới thất trọng.
Ở bên trong Huyền Không sơn, hắn đã là tồn tại cùng ở cùng một đẳng cấp với Huyền Vô Tâm.
- Bạch Tuyệt, giết hắn, giết hắn!
Huyền Vô Tâm giờ phút này mỏi mệt không chịu nổi, trước mắt đã xuất hiện huyễn cảnh.
- Giết hắn không sao, thế nhưng Huyền sư huynh, còn mời cho ta mượn dùng Hư Tiên khí một chút.
- Cầm đi!
Sắc mặt Huyền Vô Tâm đen thui, cả người lung lay muốn té.
- Huyền sư huynh, tổn thương trên người ngươi rất nghiêm trọng, không bằng nuốt vào Hư Tiên đan kia, nhất định sẽ khôi phục!
Bạch Tuyệt đề nghị.
- Đúng, đúng, không sai!
Huyền Vô Tâm lúc này mới nhớ tới Hư Tiên đan trên người mình.
Không nói hai lời, Huyền Vô Tâm lấy ra Bách Khiếu Ích Nguyên Đan, nhìn Bạch Tuyệt nói:
- Giết hắn, đừng để hắn chết luôn, ta muốn giữ lại mệnh của hắn, hảo hảo hỏi một chút, hiện tại, ta nuốt vào Bách Khiếu Ích Nguyên Đan.
Hư Tiên đan, đối với Huyền Không sơn có ý nghĩa phi phàm.
Chỉ là giờ phút này Huyền Vô Tâm đã có phần khó mà chống đỡ được, cưỡng ép vận dụng Bàn Khai Thiên Địa, khiến cho thân thể của hắn không chịu đựng nổi.
Chỉ có thể uống vào đan này.
Mà về phần tông môn, hắn trước sống sót, mới có thể đi nghĩ những vấn đề khác.
- Không có vấn đề!
Bạch Tuyệt tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, cả người mỉm cười, xoay người sang chỗ khác.
Chỉ là trong một khoảnh khắc, đao kiếm trong tay Bạch Tuyệt đột nhiên chuyển hướng, phốc phốc phốc phốc hai tiếng vang lên.
Trong khoảnh khắc này, bên trong ngực Huyền Vô Tâm xuất hiện thêm một đao một kiếm, toàn bộ thân thể run rẩy.
Hư Tiên đan cũng rơi xuống.
Hư Tiên đan vừa mới rời khỏi bàn tay Huyền Vô Tâm đã được một tay tiếp được.
- Huyền sư huynh, Hư Tiên đan tốt như vậy, ngươi ăn, quá lãng phí.
Bạch Tuyệt mỉm cười, nắm chặt Bách Khiếu Ích Nguyên Đan.
- Bạch Tuyệt, ngươi...
Trong miệng Huyền Vô Tâm chứa đầy máu, ùng ục ùng ục nói.
- Ngươi cái gì mà người, làm việc không có lòng dạ, còn sống cũng là lãng phí tài nguyên Huyền Không sơn, không bằng để ta làm thủ tịch đệ tử Huyền Không sơn, ngươi an tâm đi chết là được, như thế nào?
Bạch Tuyệt mỉm cười, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên trong miệng Huyền Vô Tâm, hơi thở của hắn hoàn toàn biến mất.
Bạch Tuyệt tuyệt không yên tâm, chộp một trảo vào trên đầu Huyền Vô Tâm, phịch một tiếng, đầu não bị bóp nát, thi thể Huyền Vô Tâm rơi vào mặt biển phía dưới.
- Huyền sư huynh, Huyền sư huynh!
Ngay giờ phút này, Bạch Tuyệt đột nhiên quát:
- Việc lớn không tốt, Huyền sư huynh bị Mục Vân giết chết!
Mẹ nó!
Nghe được Bạch Tuyệt hô to, Mục Vân sững sờ, nhìn Bạch Tuyệt, một mặt kinh ngạc.
- Bạch Tuyệt, ngươi không cần âm ta.
Mục Vân im lặng nói:
- Ta lúc đầu cùng Huyền Không sơn chính là không chết không thôi, làm gì nhờ vào đó để che dấu chính ngươi? Ngươi nói ta nên gọi ngươi là Bạch Tuyệt, hay là bạch xà?
- Không quan trọng a!
Bạch Tuyệt khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi cảm giác ta là ai thì gọi ta như thế!
- Bất quá, Huyền Vô Tâm thực sự quá ngu, ta thực sự nhìn không được, giết ngươi, nào có khó khăn như thế! Một đao, một kiếm, nhất đan, hiện nay ngược lại rơi vào trong tay của ta!
Mục Vân lắc đầu nói:
- Đáng tiếc cũng không phải ngươi, mà là Huyền Không sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận