Vô Thượng Thần Đế

Chương 2825: Có người tìm tới cửa

Chân Thần hậu kỳ, bên trong Thần Nguyên, năm đạo ấn ngân viên mãn, kế tiếp chính là bốn đạo ấn ngân còn lại.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, Mục Vân có thể cảm giác được lực lượng của mình tiến bộ tăng lên.
- Thiếu Long.
- Điện hạ.
- Bọn họ đâu?
- Khởi bẩm điện hạ, một bộ phận người phân tán đi thu lại khu vực phương tây, một bộ phận khác thì trở lại trong châu quận của mình, chuẩn bị chuyển nhà.
Nhậm Thiếu Long cung kính nói.
- Thật đúng là nhanh...
Mục Vân không thể không thở dài, nếu một mình hắn xuất hiện, không có Nhậm Thiếu Long dễ dàng chém giết mấy người đứng đầu các châu quận, trận chiến này, Viêm Minh nhất định sẽ phải trả một cái giá thảm thiết.
Một vị Thần Quân xuất thủ, quả thực là sạch sẽ gọn vây.
Quan trọng nhất là, có lẽ đã những người đó căn bản ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết, vừa chớp mắt đã mất mạng.
Thần Quân!
Hư Thần, Chân Thần, Địa Thần, Thiên Thần sau đó mới là Thần Quân.
Nhậm Thiếu Long bây giờ quả thực là chỗ dựa lớn nhất của Mục Vân, thậm chí cho dù bái nhập vào tứ đại tông môn Nam Trác vực, hắn cũng sẽ không cố kỵ.
Thần Quân, ở Nam Trác vực, đó chính là cấp bậc bá chủ.
Bất quá Nhậm Thiếu Long trong thời gian ngắn, không cách nào rời khỏi Huyền Thiên môn, nhưng vừa hay, trong khoảng thời gian này, để Nhậm Thiếu Long tọa trấn ở đây, hắn chuẩn bị tu hành sửa sang lại.
Sớm đã có người an bài chỗ ở của Mục Vân.
Cùng với Mục Vân tỉnh lại, các đường chủ các nơi cũng cùng nhau đến.
Hai người Cực Động Thương cùng Thường Tử Long, hiện tại lại càng không dám đắc tội Mục Vân, thành thành thật thật đến chúc mừng.
- Bắt đầu từ hôm nay, mười tám châu quận, Viêm Minh ta thống nhất, Mục Vân ta tính toán, ta nghĩ, các vị ở đây, hẳn là cũng không có ý kiến gì chứ?
Ý kiến?
Đừng nói là ý kiến, đề nghị cũng không dám có.
- Tốt, đã như vậy, ta thấy mọi người rất tin tưởng ta, vậy bắt đầu từ hôm nay, Huyền Thiên Môn làm đại bản doanh của Viêm Minh, lấy đó làm tiêu chuẩn, kiến thiết một tòa thành thị, dần dần khuếch tán, về phần mười tám châu quận, đều là đường khẩu của Viêm Minh, các ngươi phải dựa theo quy củ tiến cống với ta, đồng thời cũng phải chuẩn bị báo cáo số lượng hộ vệ thuộc hạ. Tóm lại, Viêm Minh là thiên tử, các ngươi là chư hầu.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, nếu ai không đồng ý, có thể đứng ra nói với ta.
Vẫn là một mảnh trầm mặc.
- Đã như vậy, vậy mọi người không có ý kiến?
Mục Vân lại nói:
- Được, những chuyện này, Lâm Hạc, Lục Quảng Nghĩa, hai người các ngươi, bắt tay vào làm, gặp phải phiền toái nói với ta, nếu ai không phối hợp, các ngươi có thể có được quyền chém giết.
- Vâng.
- Vâng.
Lục Quảng Nghĩa cùng Lâm Hạc hai người, hiện tại chỉ cảm giác giống như nằm mơ.
Trước đó họ buộc phải rời khỏi Quảng Bình với hy vọng sống sót.
Nhưng bây giờ, chẳng những sống sót, đi theo Mục Vân, tiền đồ tốt đẹp đang chờ đợi.
Lúc này mới bao lâu, Mục Vân thống nhất mười tám châu quận, Vân Lang uy danh hiển hách, nghe nói bị một chiêu của Mục Vân đánh chết.
Thiên phú như vậy, làm cho người ta không còn lời nào để nói. Bọn họ không nghĩ tới, Mục Vân có thể trưởng thành nhanh như vậy, bọn họ nhanh căn bản không theo kịp bước chân.
Phân phó xong, Mục Vân cũng mặc kệ đám người như Phổ Thạch, Thường Tử Long cùng với Cực Động Thương nghĩ như thế nào, phục tùng liền thành thành thật nghe lời, nếu không phục tùng, vậy thì chuẩn bị chịu chết.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, tuy rằng nghe có vẻ không nói tình cảm, nhưng quả thật là biện pháp tốt nhất.
Bên trong Huyền Thiên Môn, đại khái có thể dung nạp hơn vạn người, ngoại trừ một ít đường chủ thủ lĩnh tụ tập ở chỗ này, đại đa số binh lính hộ vệ vẫn trở lại châu quận của mình, bao gồm cả khu vực phương tây, cũng cần phái người trông coi.
Cả Viêm Minh, nhất thời bận rộn.
Mục Vân mấy ngày nay lại dừng lại, theo Nhậm Thiếu Long cẩn thận quen thuộc Huyền Thiên môn.
Huyền Thiên môn, nói là một cánh cửa, nhưng lại là một cánh cửa khuếch tán không gian, tụ tập thành một mảnh cung điện quần thể.
Nhậm Thiếu Long hiện giờ cùng Huyền Thiên Môn sinh ra tương ứng, nếu muốn rời khỏi Huyền Thiên môn, cần phải ngăn cách kết nối giữa hai bên.
Chỉ là, dù sao cũng đã kết nối hơn vạn năm, không phải đơn giản là có thể phá giải.
Bất quá chuyện sớm muộn gì cũng không gấp gáp.
Đi lại ngoài Huyền Thiên môn, nhìn đám người qua lại bốn phía bận rộn, Mục Vân nhất thời thở ra một hơi.
Xem ra, đã đến lúc rời khỏi mười tám châu quận, đi ra ngoài xem thế giới rộng lớn hơn.
Nam Trác vực, tứ đại tông môn ngạo nghễ đứng thẳng, nhưng cũng bất quá là một khu vực nhỏ trong mấy trăm địa vực lớn nhỏ trong thần giới mà thôi.
Hơn nữa, thần giới mênh mông nhất chính là Thần Châu đại địa, nơi đó là chỗ các thế lực cùng nhân vật trên đỉnh Thần giới tụ tập. Hắn hiện tại, còn xa mới đạt tới một bước kia.
Mục Vân nhìn bốn phía, lòng sinh ra khát vọng.
- Để cho Môn chủ Huyền Thiên môn các ngươi đi ra gặp ta.
Mà hiện tại, ngoài Huyền Thiên môn, một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Mục Vân chỉ nhìn thấy, năm sáu thân ảnh, đứng ở ngoài cửa lớn, nhìn hộ vệ.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên, một nữ tử trong đó mặc váy dài màu đen, còn động thủ.
Nhất thời, những hộ vệ khác vội vàng chạy tới cửa.
- Điện hạ, có muốn hay không...
- Trước tiên xem tình huống gì rồi nói sau.
Mục Vân hứng thú đi về phía trước, nhìn một màn trước người.
Hiện tại, ngoài Huyền Thiên môn, năm thân ảnh đứng vững, nữ tử mặc váy đen, bộ dáng xinh đẹp, mang theo hoạt bát, bên người là một nam tử, hơi thở có vài phần tương tự, hẳn là huynh muội. Mà ba người còn lại, phân biệt đứng ở bốn phía, nhìn những hộ vệ như hổ rình mồi, trong mắt mang theo ý cười nhạo.
- Chử Bác, ta nói như thế nào?
Nam tử thân hình cao lớn kia cười nói:
- Cái gì Huyền Thiên Môn chó má, nghe cũng chưa từng nghe qua, ta biết là một đám thổ dân, tự cho là xưng bá xưng vương ở mười tám châu quận Nam Trác vực đã thiên hạ vô địch.
- Hắc hắc, Hà Nhất Phàm nói đúng.
Một thanh niên khác cười nhạo nói:
- Nhìn những hộ vệ này, một đám Hư Thần cảnh, ngay cả Chân Thần cảnh cũng không có, hoàn toàn là muốn chết.
- Hừ!
- Hà Nhất Phàm, Quách Hằng, các ngươi cũng đừng nói nữa.
Thiếu nữ tử kia hai tay chống thắt lưng, nói:
- Ta chỉ muốn ăn uống ngủ nghỉ vài ngày, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, thế mà không cho ta vào, những người này, thật quá phận?
- Quá phận, rất quá đáng!
Mấy người phụ họa nói.
- Được rồi, huyết tẩy Huyền Thiên môn này cho ta, để cho bọn họ nhìn năng lực của đệ tử Kiếm Thần tông.
- Không thành vấn đề.
Lời nói dứt lời, mấy đạo thân ảnh, liền muốn động thủ.
- Dừng tay.
Mục Vân hiện tại đi ra, nhìn mấy người, nói:
- Không biết Các vị đến từ nơi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận