Vô Thượng Thần Đế

Chương 875: Lại có người cản trở

Song chưởng lật một cái, trong khoảnh khắc, từng thanh trường kiếm to lớn từ trận pháp bên trong xuất hiện, rải ra bốn phía toàn bộ trận pháp.
Mà khi bốn người tới gần biên giới trận pháp, mấy đạo cự hình trường kiếm, chém ra.
Một trảm đánh ra, bốn đạo thân ảnh nhất thời bị bức lui.
- Đáng chết, đáng chết!
Sắc mặt Huyền Ngọc Đức trắng nhợt, nhịn không được quát.
Hắn hiện tại căm hận Mục Vân quả thực lớn đến nổi không thể dùng từ nào để hình dung, từ trong lòng khuếch tán ra toàn thân.
Một châu chấu lúc trước tiện tay có thể bóp chết, hôm nay lại ép bọn hắn lên tuyệt lộ.
Mắt thấy từng đệ tử Huyền Không sơn bị giết chết, toàn bộ thân Huyền Ngọc Đức thể nhịn không được run rẩy.
Những đệ tử kia đều là tinh anh Huyền Không sơn, đây quả thực lại là một lần tổn thất lớn.
Lại là một lần.
Nghĩ đến bốn chữ này, đáy lòng Huyền Ngọc Đức phát run.
Đúng, lại là một lần!
Hắn đã không nhớ ra được đến cùng có mấy lần.
- Đáng chết!
Huyền Ngọc Đức hừ hừ, khóe miệng đầy đắng chát cùng phẫn hận.
Xông lại không xông ra được, giết lại giết không xong, vốn muốn giải quyết một nhóm người Huyết Minh, cho Mục Vân một bài học, nhưng bây giờ, ngược lại là bọn hắn bị giáo huấn.
Chém giết càng ngày càng thảm liệt, từng đệ tử Huyền Không sơn đổ xuống, bọn người Huyền Ngọc Đức càng bất đắc dĩ.
- Đáng chết, liều!
Chu Thiên Sinh giờ phút này chịu đựng không nổi tức giận, bộc phát Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh, sôi trào lực lượng mãnh liệt, lao thẳng tới Mục Vân.
Sắc mặt Tần Mộng Dao phát lạnh, lực lượng Băng Hoàng Thần Phách bộc phát, mấy viên băng cầu trước người nổ tung lên.
Qua một đợt nổ tung, Chu Thiên Sinh vẫn tuyệt không bị ngăn cản lao thẳng tới.
Vì chém giết Mục Vân, hắn thế mà không tiếc hết thảy phóng tới mục tiêu, cho dù bị Tần Mộng Dao công kích.
- Muốn giết ta? Ngươi thật sự cho rằng, ta giết không được ngươi?
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, hai tay giơ lên, Khổ Tình Kiếm quanh quẩn trên đỉnh đầu, bá bá bá kiếm khí nháy mắt ngưng tụ, Cửu Cửu Quy Nhất kiếm trận lúc này ầm vang bộc phát, từng chuôi kiếm khí vài trăm mét bộc phát, xuất hiện tại trước mặt Mục Vân.
Vài đạo kiếm khí, tráng kiện hùng hồn, mũi kiếm thẳng tắp, lực lượng tính chất bạo tạc, triển lộ xuất hiện từ bên trong mỗi một chuôi trường kiếm.
Quan trọng nhất là, trường kiếm hết thảy chín chuôi, nhìn qua mỗi một chuôi trường kiếm đều như trường kiếm chân thực, cho người ta một loại cảm giác mũi kiếm thẳng tắp xung kích.
- Trảm!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân thôi động chín chuôi trường kiếm nháy mắt giết ra.
- Trảm? Bằng ngươi cũng xứng trảm ta?
Chu Thiên Sinh giờ phút này thi triển ra Chu gia Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh, toàn thân trên dưới, kinh mạch lực lượng đạt được đề thăng, thế mà trong lúc mơ hồ có loại lực lượng cường thế hơn cả Vũ Tiên cảnh thập trọng.
Phía dưới lực lượng bực này, cả người hắn cũng trở nên càng thêm cuồng bạo.
- Giết!
Vừa sải bước ra, Chu Thiên Sinh căn bản không để ý bọn người Tần Mộng Dao, Chu Á Huy bên cạnh Mục Vân, liều chết lao thẳng tới Mục Vân.
- Đến hay lắm!
Nhìn thấy Chu Thiên Sinh sử xuất tất cả vốn liếng, khóe miệng Mục Vân hơi vểnh, trong mắt, sát cơ dạt dào.
Không sợ Chu Thiên Sinh đánh mất lý trí, hắn sợ Chu Thiên Sinh e ngại không tiến.
Hư ảnh chín chuôi cự kiếm theo thứ tự triển khai, bỗng nhiên, đạo kiếm ảnh thứ nhất, oanh ra.
Phanh...
Tiếng va chạm mãnh liệt, ầm vang nổ tung.
Mà ngay sau đó, đạo thứ hai lần nữa bạo tạc!
Đạo thứ ba!
Đạo thứ tư!
Bốn đạo kiếm khí chém giết Chu Thiên Sinh, thân ảnh Chu Thiên Sinh tiến lên rốt cục khí thế tất cả xung kích toàn bộ biến mất.
Mà ngay sau đó là đạo thứ năm.
Tiếng ầm ầm nổ đùng đoàng vang lên, đạo kiếm khí thứ năm nện phía trên hộ thể cương khí của Chu Thiên Sinh.
Kiếm khí này không hề chỉ là bản thân Mục Vân công kích, càng mang theo toàn bộ Cửu Cửu Quy Nhất kiếm trận công kích.
Đạo thứ sáu.
Phịch một tiếng công kích nện ở phía trên người Chu Thiên Sinh, lẫn nhau hóa giải.
Chỉ là Chu Thiên Sinh còn chưa lần nữa làm ra phòng ngự, công kích kia nháy mắt một mực khống chế lại thân thể Chu Thiên Sinh.
Sau khi bị khống chế, Chu Thiên Sinh triệt để tỉnh táo.
Một cỗ cảm giác nguy cơ to lớn, úp mặt mà tới.
Oanh...
Kiếm khí cường đại đánh tới, loại cảm giác xung kích kia nhào tới trước mặt, khiến cho toàn bộ thân thể Chu Thiên Sinh triệt để phát ra từng tiếng bạo liệt cuồng bạo.
Kiếm ảnh thứ bảy.
Chu Thiên Sinh phun ra số lượng lớn máu tươi.
Hắn rất muốn nhịn xuống, thế nhưng đạo kiếm khí này lại cứng rắn phá vỡ phòng ngự của hắn.
Chỉ là giờ phút này, đạo kiếm khí thứ tám đã đánh tới.
Chu Thiên Sinh không có suy nghĩ nhiều, nháy mắt ngưng tụ phòng hộ, lao thẳng tới một đạo kiếm khí kia.
Một tiếng ầm vang vang lên, thân ảnh Chu Thiên Sinh lật ngược lại vọt về.
Thấy cảnh này, Mục Vân đâu có từ bỏ cơ hội tốt chém ra, một kiếm.
Đạo kiếm khí thứ chín!
Đạo này, Mục Vân tin tưởng, có thể lấy mạng Chu Thiên Sinh.
- Mục minh chủ, làm gì vạch mặt như thế.
Nhưng mắt thấy kiếm khí kia sắp đập đến đến trên người Chu Thiên ngay tại giờ phút này, một tiếng mỉm cười lại đột nhiên vang lên.
Thời khắc phong vân biến sắc, trên bầu trời, hắc ảnh tràn ngập, trong chốc lát, toàn bộ đại trận bắt đầu xuất hiện ba động, một thân ảnh đạp không mà đến, khí thế trôi nổi bất định.
Nhìn một thân ảnh kia, thân thể Mục Vân run rẩy, nhịn không được bộc phát ra sát ý.
- Xem ra sát tâm đối với ta không nhỏ.
Một thân ảnh xuất hiện trong nháy mắt, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, đạo thứ kiếm khí chín dừng lại trước mặt Chu Thiên Sinh, dần dần hóa thành điểm sáng đầy trời, biến mất không thấy gì nữa.
Mà đáy lòng Chu Thiên Sinh cuối cùng trầm định xuống.
- Cực Vũ Thắng!
Nhìn người tới, Mục Vân gầm nhẹ.
Một trong tứ đại hộ pháp Huyền Không sơn - Cực Vũ Thắng.
- Mục minh chủ, xem ra hồi lâu không thấy, ngươi vẫn rất nhớ ta.
- Đó là đương nhiên!
Mục Vân thật sâu hô thở ra một hơi, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Ta cực kỳ quải niệm Cực hộ pháp, bất cứ lúc nào cũng nghĩ, ngươi đến lúc nào mới có thể chết đây.
Nghe đến lời này, Cực Vũ Thắng cũng không tức giận, ha ha cười nói:
- Mục minh chủ nói đùa, ngươi không chết, ta như thế nào sẽ chết.
- Tốt, ta chết, ngươi nguyện ý chết sao?
Mục Vân cười lạnh:
- Dứt khoát chúng ta song song tự sát, ngươi thấy được hay không? Ngươi bỏ được mạng chó của ngươi sao?
- Chết tử tế không bằng lại còn sống, đâu giống như Huyết Kiêu, chết oanh liệt lại như thế nào? Còn không phải tan thành mây khói!
- Ngươi muốn chết!
Nhắc tới Huyết Kiêu, đây vĩnh viễn là đau nhức trong lòng Mục Vân, thủy chung không thể tiêu tan.
Trong chốc lát, chín đường kiếm khí lần nữa ngưng tụ, chỉ là lần này, xung quanh chín đường kiếm khí lại vây quanh chín khỏa nguyên cầu.
Quát mắng một tiếng, Mục Vân vọt thẳng ra.
- Tiểu thủ đoạn mà thôi!
Nhìn thấy Mục Vân cử động, sắc mặt Cực Vũ Thắng không thay đổi chút nào, vừa sải bước ra, cũng không thấy hắn có cử động gì, bàn tay vung lên, một đạo khí lưu không hiểu càn quét ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận