Vô Thượng Thần Đế

Chương 3067: Là ngươi đã cứu ta?

Chiêm Hân Di giờ phút này sắc mặt tái nhợt, mặc quần áo Tiêu Doãn Nhi, hơi thoáng đãng một chút, nhưng dáng người uyển chuyển, vẫn thập phần động lòng người.
- Là ngươi cứu tôi?
Chiêm Hân Di mở miệng nói:
- Ngươi đi đi!
- Tiểu thư!
Nghe được lời này, Vũ Đoạn Thiên vội vàng nói:
- Tiểu thư, trong cơ thể ngươi còn chứa độc tố, nếu không thanh trừ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng, tiểu tử này, không thể đi!
- Không có vấn đề gì.
Chiêm Hân Di mở miệng nói:
- Trở lại gia tộc, lại thanh trừ độc tố cũng không sao!
- Nhưng mà...
- Vũ lão.
Chiêm Hân Di giờ phút này lại đề cao giọng điệu.
- Tiểu thư, lão hủ biết rồi.
Vũ Đoạn Thiên giờ phút này chắp tay.
- Các ngươi đi thôi.
Nhìn mấy người Mục Vân, Vũ Đoạn Thiên hừ nói.
Mục Vân trực tiếp kéo Tiêu Duẫn Nhi lên, mang theo đám người Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long rời khỏi sơn động, đi ra ngoài Thông Thiên Lĩnh.
- Công tử, ngài không sao chứ?
Trác Viễn Hàng giờ phút này phẫn hận không thôi, nói:
- Đều do thuộc hạ vô năng!
Chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần chết.
Mục Vân cứu người một mạng, ngược lại bị người uy hiếp, Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long trong lòng thập phần tự trách.
- Trách các ngươi cái gì...
Mục Vân phất phất tay nói:
- Không sao, không bao lâu nữa, bọn họ nhất định sẽ trở về tìm ta, đến lúc đó, mới là lúc trò hay bắt đầu!
Quay lại?
Vũ Đoạn Thiên kia chính là ngũ hành Thần Chủ cảnh, Chiêm Hân Di nhất định lai lịch bất phàm, làm sao còn có thể trở về tìm Mục Vân giải độc?
Mấy người tuy rằng khó hiểu, nhưng lời Mục Vân nói, nhất định là thật.
Đoàn người giờ phút này rời khỏi Thông Thiên Lĩnh, ra Thông Thiên lĩnh, đến Thông Thiên sa mạc.
Giờ phút này cả sa mạc trống rỗng không có một đạo thân ảnh.
Lục đại tông môn cùng đám người Đỗ Thành, phân tán ra, truy đuổi Vũ Đoạn Thiên cùng Chiêm Hân Di hai người, giờ khắc này, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
- Trở về đi.
Mục Vân giờ phút này thở ra một hơi, nói:
- Lần này Tử Trùng Tiêu tất nhiên sẽ đối phó với Hắc gia, chúng ta trước tiên trở về Phong Vẫn thành đi!
- Trở về?
Hắc Viễn giờ phút này chắp tay nói:
- Công tử, Hắc gia ta diệt vong, nhưng nếu công tử trở về, cũng không thay đổi được, dứt khoát chúng ta rời khỏi nơi này đi, ngày sau tăng lên thực lực, lại trở về báo thù!
- Ai nói ngươi Hắc gia sắp diệt vong?
Mục Vân gõ gõ đầu Hắc Viễn, cười nói:
- Yên tâm đi, Tử Trùng Tiêu dám tới, để cho hắn có tới không về!
Một nhóm người, giờ phút này lại xuất phát.
Cách bảy ngày, mọi người trở lại trong Phong Vẫn thành.
Lúc này đây, mấy người trực tiếp quang minh chính đại, từ cửa chính tiến vào.
- Tộc trưởng.
Thấy Hắc Viễn trở về, lập tức có một lão giả nghênh đón.
- Làm sao vậy?
- Mấy ngày gần đây, Tử Tiêu tông không ngừng tập trung cao thủ ra ngoài, tựa hồ đang tìm cái gì.
- Tìm kiếm cái gì...
Hắc Viễn nhìn về phía phía sau Mục Vân.
- Tin tức ta trở về, tận lực không cần lên tiếng!
Hắc Viễn phân phó nói:
- Chú ý chặt chẽ hướng đi của Tử Tiêu tông, phàm là có một tia động tĩnh, lập tức đến báo!
- Vâng.
Hắc Viễn giờ phút này lập tức mời mấy người Mục Vân vào viện.
- Hắc Viễn, ngươi như thường ngày là được, nếu người Tử Tiêu tông tới, thông tri ta là được!
Mục Vân dặn dò:
- Một vài ngày gần đây, ta sẽ bế quan trong phủ.
- Vâng.
Hắc Viễn giờ phút này trong lòng nội tâm bất ổn, thật sự là không chắc.
Mặc dù Trác Viễn Hàng và Nhậm Thiếu Long đều cảnh giới Cửu Nguyên Thần Quân, có thể vượt cấp chém giết một Hồn Thần Vương, nhưng Tử Trùng Tiêu chính là cảnh giới Tam Hồn Thần Vương.
Nói cho cùng, thực lực Hắc gia, cũng không đủ để chống cự Tử Tiêu tông.
Vạn nhất Tử Trùng Tiêu dẫn người đến đây, vậy nên làm thế nào cho phải?
Hắc Viễn cẩn thận suy nghĩ, lập tức đi bận rộn.
Việc cấp bách trước mắt, phải triệu tập hộ vệ Hắc gia trở về, chuẩn bị tốt cho trận chiến tiếp theo.
Mà bên kia, Mục Vân mang theo Tiêu Doãn Nhi trở về phòng.
Thở ra một hơi, Mục Vân trực tiếp nằm trên giường, nhắm mắt trầm tư.
Tiêu Doãn Nhi ngồi ở một bên.
- Làm sao chàng có thể nắm chắc biết, Chiêm Hân Di cùng Vũ Đoạn Thiên kia, sẽ trở về tìm chàng?
Tiêu Doãn Nhi khó hiểu nói:
- Ta thấy thực lực của bọn họ không tầm thường, lai lịch bất phàm, không phải không có thất tinh thần đan sư, bat tinh thần đan sư trị liệu cho Chiêm Hân Di!
- Độc trong cơ thể Chiêm Hân Di, không phải thần đan sư cao cường thì có thể trị khỏi.
Mục Vân nghiêng người dựa vào trên giường, cười nói:
- Trong cơ thể nàng dính chính là độc của Hắc Kỳ Lân, cần máu tươi Hắc Kỳ Lân để dẫn độc, cho dù nàng đến từ Chiêm tộc, ta nghĩ bên trong Chiêm tộc muốn lấy được máu tươi của Hắc Kỳ Lân, cũng không có khả năng!
- Hắc Kỳ Lân?
Thấy Tiêu Doãn Nhi khó hiểu, lập tức Mục Vân đem chuyện đã xảy ra lúc trước kể lại cho Tiêu Doãn Nhi.
- Chiêm Hân Di đến từ Chiêm tộc, một trong mười đại cổ tộc? Khó trách... Khó trách lão đầu kia, để ý Chiêm Hân Di như thế, có thể làm cho một vị Ngũ Hành Thần Chủ để ý như vậy, cũng chỉ có nhân vật quan trọng của thập đại Cổ tộc!
Tiêu Doãn Nhi trong khoảnh khắc hiểu được.
- Đúng vậy...
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Mười đại cổ tộc...
Trong đầu hắn, lần này dung hợp trí nhớ một phách của thế thứ nhất, biết được không ít chuyện.
Mười đại thần tộc, ngày xưa chính là Mục tộc cầm đầu, Mục Thanh Vũ dẫn dắt Mục Tộc, đúng là cường thịnh đến cực điểm.
Hơn nữa danh hào của mình, cả thần giới, không ai dám ngỗ nghịch.
Nhưng cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rễ.
Cửu tộc liên hợp lại, dẫn đến bí giới của Mục tộc bị hủy, tộc nhân tử thương nghiêm trọng, di dời.
Mà Chiêm tộc, chính là một trong cửu đại liên quân cổ tộc.
Trong lòng nhớ tới những điều này, Mục Vân liền phiền não bất an.
Tiêu Doãn Nhi giờ phút này dựa vào, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Mục Vân.
- Nghỉ ngơi một hồi đi, một số việc, càng nghĩ càng dễ tâm phiền.
- Ừm.
Nắm chặt tay ngọc tiêu Doãn Nhi, Mục Vân chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn hiện tại ở trong Thông Thiên Lĩnh, đụng phải một hồn lực ngày xưa của mình, triệt để dung hợp, tăng lên cực lớn như thế, trí nhớ thức tỉnh cũng bất phàm.
Vậy nếu tìm được hai hồn cùng thất phách còn lại, toàn bộ hấp thu, tất có thể hồi phục đến đỉnh phong ngày xưa.
Trận chiến năm đó, thân thể hắn bị hủy, thần hồn tiêu tán, thời gian vạn năm này, có thể có một hồn tụ tập, nhất định cũng sẽ có hai hồn cùng bảy phách khác.
Trong lòng Mục Vân, càng thêm chấp nhất đối với ký ức ngày xưa của mình.
Mà giờ khắc này, lãnh địa toàn bộ lục đại tông môn, các tông môn đệ tử, đều bị phái đi ra ngoài, tìm kiếm một già một trẻ hai người.
Chuyện liên quan đến lượng lớn bổ thiên thạch, ai cũng không muốn buông tha.
Thế nhưng bên trong lục đại tông môn, chỉ có Phù Trầm tự, giờ khắc này, hơi có chút bình tĩnh.
Lục Sinh Minh trở lại Phù Trầm tự, lập tức đi vào trong một tòa tháp cao trong Phù Trầm tự.
Cửa lớn mở ra, Lục Sinh Minh trực tiếp tiến vào trong tháp cao.
- Đại ca.
Nhìn một đạo thân ảnh ngồi bên trong, Lục Sinh Minh chắp tay hành lễ.
- Sinh Minh, chuyến đi Thông Thiên Lĩnh lần này, có thu hoạch được gì không?
Trong gian phòng kia, một đạo thân ảnh mặc hắc y, chậm rãi đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận