Vô Thượng Thần Đế

Chương 246: Quyết Liệt

Trong nháy mắt, Tiếp Thiên Kiếm Vũ giống như mưa to trút xuống, trực tiếp rơi xuống.
Giờ phút này, mạn thiên kiếm mang đánh thẳng về phía Dương Kiệt, lần này, trình độ sắc bén của kiếm mang kia cùng nhiều hơn, cường đại hơn trước đó không chỉ gấp mười lần, chỉ là mục tiêu công kích lại biến thành Dương Kiệt.
Phốc phốc phốc...
Mưa kiếm rơi xuống như trút nước, Dương Kiệt muốn tránh né, chỉ là giờ phút này, căn bản không chỗ nào có thể trốn.
Toàn bộ mục tiêu của Mạn Thiên Kiếm Vũ, đều là hắn!
- Đáng chết!
Nhìn Thiên Kiếm Vũ đầy trời, Dương Kiệt chửi thầm một tiếng, thế nhưng lại không làm ra chuyện gì.
Hắn căn bản không có cách chống cự.
Bành...
Cuối cùng, một tiếng phanh vang lên, cơ thể Dương Kiệt rơi xuống trên mặt đất, triệt để hôn mê.
Mà trên người hắn, từng vết kiếm tinh mịn giống như con kiến sang sông, làm cho người ta nhìn thấy vô cùng kinh khủng.
Trận đầu, cửu ban thắng.
Mặc Dương lần nữa thể hiện ra kiếm thuật cường đại của hắn.
Kiếm ý đỉnh phong cực kỳ cường hãn.
- Dương Kiệt!
Dương Phàm bước lên một bước, trực tiếp đi đến lôi đài, ôm Dương Kiệt đang hôn mê xuống lôi đài.
- Cao cấp cửu ban, tiếp theo, ai dám đến ứng chiến!
Nhìn thấy đệ đệ bị thương thành cái bộ dáng này, Dương Phàm tức sùi bọt mép.
- Ta tới đi!
Lâm Chấp đáp.
- Vẫn là ta tới đi!
Chỉ là một bên khác, Tiêu Khánh Dư lại chủ động xin đi.
- Đao pháp của Dương Phàm vô cùng bá đạo, giống với thương pháp của ngươi, chỉ là dù sao cảnh giới của hắn cũng cao hơn ngươi, một trận chiến này để ta tới, bằng vào Khống Hỏa Thuật của ta, hắn muốn tới gần ta cũng không đơn giản như vậy.
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Hiện tại trong đội ngũ thiếu khuyết một vị Mục Phong Hành, tiếp theo mỗi một trận giao chiến, bọn hắn đều phải vạn phần cân nhắc.
Trận thứ hai, Tiêu Khánh Dư ra sân.
Thực lực của Dương Phàm chính là đứng đầu cao cấp tứ ban, đao pháp đương nhiên mà thành, đại khai đại hợp, mỗi một đao đều có một cỗ vương bá chi khí.
Nhìn thấy Tiêu Khánh Dư ra sân, trong lòng Dương Phàm cười lạnh.
Tiêu Khánh Dư chỉ đơn thuần dựa vào huyết mạch thánh thú, dùng thú hỏa của Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân để công kích mà thôi, không đáng để lo.
Trong mắt hắn, có thể được xưng là đối thủ, chỉ có một người Mặc Dương.
- Ba chiêu bại ngươi!
Nhìn Tiêu Khánh Dư, Dương Phàm hừ lạnh nói.
- Nghĩ hay lắm!
Tiêu Khánh Dư bị Dương Phàm nói như thế, cũng trở nên tức giận.
Tại cửu ban, hắn đúng là không phải một người nổi bật nhất, thế nhưng muốn dễ dàng đánh bại hắn là chuyện không thể nào.
Trước đây học viên ngũ ban đều cực kỳ ngạo khí, cho nên làm cho rất nhiều người nhìn không vừa mắt.
Những người này, con mắt đều dài đến trên trần nhà!
- Bắt đầu!
Phán định ra lệnh một tiếng, đại đao dài hơn một mét trong tay Dương Phàm, không nói hai lời bổ thẳng về phía Tiêu Khánh Dư.
- Hỏa Linh Long!
Tiêu Khánh Dư lập tức lui lại, trong hai tay bay ra hai con Hỏa Long.
Nhất chiêu tiên, thôn cả thiên.
Tiêu Khánh Dư nương tựa theo giao lưu với Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân, chưởng khống thú hỏa đã càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Hai con Hỏa Long, một con công kích, một con chăm chú quay xung quanh cơ thể hắn.
Một công một thủ, Tiêu Khánh Dư nhìn rất thấu triệt.
Dương Phàm này vô cùng cương mãnh, cứng rắn liều với hắn sẽ tuyệt đối tốn công mà không có kết quả, thế nhưng hắn vốn xem như đánh xa, hỏa cầu kết hợp với Hỏa Long, căn bản không cho Dương Phàm cơ hội đến gần.
Bị Tiêu Khánh Dư trêu đùa, trong lòng Dương Phàm cực kỳ tức giận, dần dần, đại đao của hắn càng lúc càng nhanh.
Đao thức cũng càng ngày càng mãnh.
- Khai Sơn Thập Bát Thức!
Quát khẽ một tiếng, đại đao trong tay Dương Phàm liều lĩnh chém vào về phía trên Hỏa Long của Tiêu Khánh Dư.
Mỗi khi chặt một lần, nhiệt độ của đại đao trong tay hắn sẽ cao lên cao một phần.
Dần dần, trường đao trong tay Dương Phàm đã đỏ bừng như là bàn ủi, lưỡi đao cường hãn, phối hợp với bá đao thức, cuối cùng một bổ ra một phát, không ngờ lại trực tiếp đánh tan một con Hỏa Long bên cạnh Tiêu Khánh Dư.
Hỏa Long biến mất, Tiêu Khánh Dư vội vàng lui lại, liên tiếp bắn ra mấy hỏa cầu, ngăn cản công kích của Dương Phàm lại.
Tất cả mọi người hiểu rõ đạo lý, võ giả giao thủ, dương trường tránh lộ sở đoản.
Thời khắc này, Dương Phàm căn bản không có bất luận kỳ dục vọng tránh né nào, toàn bằng lực lượng bản thân, chính diện chống lại nhiệt độ cao từ ngọn lửa kia.
- A, ngươi có thể không muốn sống, nhưng lão tử muốn!
Tiêu Khánh Dư thấy thái độ Dương Phàm như không sợ chết, hắn hoàn toàn tức giận.
Hỏa Long, quả cầu lửa toàn bộ biến mất, bên ngoài thân Tiêu Khánh Dư, một tầng ngọn lửa nhàn nhạt bao phủ, ngọn lửa kia tản ra ánh sáng màu xanh lá, như đóa hoa sen màu xanh lá, bao trùm toàn bộ thân thể Tiêu Khánh Dư.
- Liều!
Tiêu Khánh Dư hét lớn một tiếng, một bước tiến lên trước, trên hai tay, ngọn lửa bao phủ, hắn cường ngạnh dùng tay không đánh với thanh đao khổng lồ của Dương Phàm.
Phanh...
Một đao đánh xuống, tiếng vang ầm truyền ra, hai bóng dáng đều lui lại.
Chỉ là hai người đều chảy máu.
Tiêu Khánh Dư không cam lòng nhận thua, Dương Phàm há lại sẽ nguyện ý thua trận trận đấu này.
Giữa võ giả, chiến đấu quan trọng nhất là cái gì? Dũng khí!
Giờ phút này, Tiêu Khánh Dư không thiếu nhất chính là dũng khí.
Một chiêu một thức vừa rồi, khí tức cuồng bạo lan ra.
Giờ phút này, Tiêu Khánh Dư hoàn toàn khác với mấy trận chiến lúc trước, bộc phát ra huyết tính.
Dưới tình huống người sống ta chết, cuối cùng một tiếng ầm vang lên, thân ảnh Dương Phàm rút lui, hai tay hắn nhịn không được run, đại đao đinh đương một tiếng, rơi xuống đất.
Mà đổi thành một bên khác, Tiêu Khánh Dư cũng thở hồng hộc, khom người đứng tại chỗ.
Hai người liếc nhau, trong ánh mắt bên bọn hắn tràn ngập quật cường.
Đông...
Nhưng, cuối cùng, một tiếng vang đông vang lên, Dương Phàm phù phù một tiếng, té ngã trên đất, thấy cảnh này, trên mặt Tiêu Khánh Dư lộ ra nụ cười, lảo đảo một cái, kém chút té ngã trên đất, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn kiên trì.
Thắng!
Trận thứ hai, hắn đối chiến Dương Phàm, đã thắng, thắng người mạnh nhất cao cấp tứ ban, không phụ sự mong đợi của mọi người!
Sau đó, Lâm Chấp và Mệnh Bất Phàm giao chiến, Cảnh Tân Vũ với Vu Thanh Vân giao chiến, đều chiến thắng.
Cao cấp cửu ban, bốn trận so tài đều chiến thắng.
Nhưng lần này giao chiến, bọn hắn lại phát hiện, tình huống rõ ràng không giống vậy.
Tranh tài trước đó, cửu ban thắng được tương đối nhẹ nhàng, nhưng lần này, bốn người cửu ban ra sân, mỗi một trận, đều trở nên chật vật.
Tiêu Khánh Dư đánh một trận với Dương Phàm, càng là hao hết tâm lực.
Mấy trận tranh tài sau đó, bọn hắn làm sao tiếp tục tiến lên?
Chỉ là kế tiếp còn có một trận so tài giữa đạo sư, lại khiến đám người vô cùng chờ mong.
Chủ nhiệm đạo sư tứ ban Tiêu Bất Ngữ, sẽ đánh với chủ nhiệm đạo sư cửu ban Mục Vân.
Mọi người đều biết, một trận nhỏ luận bàn trước đó, tứ ban bị cửu ban đánh tơi bời, mà bây giờ, kỳ thi ban cao cấp, bốn người mạnh nhất trở về, vẫn như trước là thua dưới tay cửu ban.
Dùng tính cách Tiêu Bất Ngữ, chắc chắn sẽ không dừng tay.
Nhưng đồng thời, trước đó trong trận đấu, Mục Vân bá đạo phách lối tùy tiện, mắng to trước năm lớp khác, mắng to phế vật.
Đến cùng hai người ai mạnh ai yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận