Vô Thượng Thần Đế

Chương 866: Núi lở (2)

Thân thể cự long dáng dấp vạn mét, giờ khắc này ầm vang nổ tung, từng đạo long cốt óng ánh sáng long lanh sống sờ sờ vỡ vụn ra trước mắt bọn hắn, biến thành bột màu trắng đầy trời.
Nếu như chỉ như thế, bọn hắn chỉ đau lòng.
Thế nhưng đỉnh núi cao vạn trượng thế mà lúc này ầm vang nổ tung.
Từng khối cự thạch từ trên trời giáng xuống.
Núi, muốn sập!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trái tim đang kịch liệt nhảy lên.
Trước đó, bọn hắn sở dĩ leo lên sơn, chính là bởi vì núi cao vạn trượng mang theo sức hấp dẫn mãnh liệt, khiến cho bọn hắn căn bản không có cách ngự không phi hành.
Mà lúc này giờ phút này, núi cao đổ sụp, chỉ có thể nói bọn hắn nhất định phải... Chạy xuống núi.
Cho dù Vũ Tiên cảnh bát trọng, cửu trọng, bị núi cao khuynh đảo, nếu bị chôn sống, muốn đi ra, cũng căn bản không thể nào.
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người từ bỏ tranh chấp, toàn lực chạy trốn.
Tiếng ầm ầm vang vọng trong khoảnh khắc truyền khắp toàn bộ núi cao.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, trong mắt Huyền Ngọc Đức cùng Bạch Tình Thiên hai người hiện ra vẻ không cam.
Hảo hảo một tòa long cốt liền bị La Ba ngu ngốc hủy mất, sao bọn hắn không đau lòng.
Chỉ là nghĩ kỹ lại, hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm giác được không thích hợp.
Không đúng!
Rất không đúng!
Mục Vân trước đó cực lực đến chỗ này, thế nhưng đến nơi đây, nhìn thấy thời điểm Ma tộc đại quân, thế mà không nói hai lời, quay đầu bước đi.
Nếu như gia hỏa này e ngại Ma tộc, vậy căn bản nói không thông.
Bọn hắn mặc dù không phải đối thủ của Ma tộc, thế nhưng không đến mức quân lính tan rã, cho dù Ma tộc chiếm đi hơn phân nửa di cốt Thần Long, bọn hắn cũng có thể phân đến một chén canh.
Thế nhưng Mục Vân lại trốn, trốn rất triệt để!
Hắn đã sớm biết ngọn núi này sẽ sụp đổ.
Đáng chết!
Cho tới giờ khắc này, sắc mặt Bạch Tình Thiên cùng Huyền Ngọc Đức hai người âm trầm đến đáng sợ.
Bọn hắn tựa hồ lại bị Mục Vân tính toán.
Chỉ là thời khắc này Mục Vân lại không thèm để ý bọn hắn đang suy nghĩ gì.
Nghe được tiếng ầm ầm nổ vang, hắn đã hiểu rõ, núi, thật muốn sập.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Tập Lang ngơ ngác, sững sờ nói.
- Núi sập!
Mục Vân mày nhăn lại, nhìn sơn phong ầm vang sụp đổ, lộ ra một tia trầm tư.
- Các ngươi đi trước, ta bọc hậu phía sau!
- Minh chủ!
- Vân lang!
Trước đó để bọn hắn điên cuồng chạy trốn là Mục Vân, nhưng bây giờ Mục Vân lại còn nói hắn muốn trở về.
- Các ngươi yên tâm, Doãn Nhi, nàng mang theo bọn hắn đến chỗ kia chờ ta, bên trong hang rồng này, vẫn chưa xong.
Vẫn chưa xong?
Nghe thấy Mục Vân nói lời không giải thích được, đám người kinh ngạc một trận.
Bọn hắn đều lần đầu tiên tiến vào bên trong long động, thế nhưng nghe Mục Vân nói, tựa hồ hắn rất quen thuộc về long động.
Ở trong mắt Tập Lang đúng là vẫn chưa xong, thế nhưng ở trong mắt Tiêu Doãn Nhi, nhìn Mục Vân, mặt mũi lại tràn đầy không hiểu.
Đạt được trứng rồng, Tiên khí cũng có, vì cái gì còn chưa xong?
Tiêu Doãn Nhi cũng phát hiện, nàng dần dần nhìn không thấu Mục Vân.
Chính xác mà nói, nàng tựa hồ một mực không có nhìn thấu Mục Vân.
- Hai vị tỷ tỷ, để Vân lang đi như thế sao?
Tiêu Doãn Nhi mang theo lo lắng hỏi.
- Không sao cả!
Ngoài dự liệu, Tần Mộng Dao lại nói thẳng.
- Chàng có lẽ có kế hoạch của mình, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết.
Tần Mộng Dao cho tới nay cảm thấy, xem như mình là người hiểu rõ Mục Vân sâu nhất.
Thế nhưng cũng dần dần, nàng phát hiện, mình tựa hồ còn không hiểu rõ Mục Vân.
Chí ít không biết hắn chân chính là cái dạng gì!
Hắn có thể trên giường vô lại đến cực hạn, như lưu manh du côn. Cũng có thể vì thân nhân, người yêu trả giá hết thảy, thậm chí sinh mệnh của mình.
Lại có thể tham sống sợ chết, trước mặt long cốt, cũng không quay đầu lại chạy trốn.
Càng nguyện ý vì huynh đệ, công nhiên khiêu chiến một trong thế lực cường đại nhất toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới - Huyền Không sơn.
Hết thảy mâu thuẫn để Mục Vân nhìn qua tràn ngập sắc thái thần bí.
Chỉ là, Tần Mộng Dao cảm giác, sắc thái thần bí bực này lại để nàng càng thêm lưu luyến si mê Mục Vân.
- Hài tử, phụ thân ngươi là một người không tầm thường đâu.
Trong lòng Tần Mộng Dao tự nhủ.
- Mọi người mau rời đi, Doãn Nhi, muội đến dẫn đường, không thể để cho các đại thế lực khác phát hiện tung tích của chúng ta.
- Tốt!
Tần Mộng Dao quyết định thật nhanh, ra lệnh.
Mấy chục đạo thân ảnh chạy thẳng xuống phía dưới, lần nữa chạy như điên.
Mà cùng lúc đó, chỗ đỉnh núi toàn bộ núi cao vạn trượng, cự thạch rơi xuống, vạn trượng núi cao trong nháy mắt không ngừng giảm xuống độ cao.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng mắng chửi càng tràn ngập bên trong loạn thạch.
Giờ phút này sơn phong sụp đổ, lần lượt từng thân ảnh không muốn sống chạy trốn xuống phía dưới.
Mà phía sau những thân ảnh kia, tốc độ cự thạch lăn xuống càng lúc càng nhanh.
Càng để cho người cảm thấy khủng bố là, mặt ngoài những cự thạch kia nhiễm phải bột màu trắng, lúc này thế mà khó có thể phá vỡ.
Ngày thường bọn hắn dễ như trở bàn tay đánh một quyền có thể oanh bạo một tòa núi nhỏ, bây giờ lại một khối tảng đá năm mét vuông đều không phá nổi.
Tất cả mọi người thục mạng chạy trốn xuống phía dưới núi.
Ngay tại giờ phút này, một thân ảnh lại nghịch phương hướng đám người, tiến lên đỉnh núi.
Một thân ảnh bên trong loạn thạch giống như quỷ mị, để người cảm thấy kinh ngạc là, một thân ảnh kia ngay khi đụng phải cự thạch, cự thạch giống như là khối đậu hũ, vỡ vụn.
Cự thạch để bọn hắn sợ run mất mật lại không chịu nổi một kích trước một thân ảnh.
- Mục Vân!
Huyền Ngọc Đức kinh hô một tiếng, nhìn thấy bóng dáng Mục Vân, sững sờ.
Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Mục Vân sẽ xuất hiện tại nơi này.
- Ngươi xác định không nhìn lầm!
Bạch Tình Thiên giờ phút này cũng sững sờ, khó tin hỏi.
Mục Vân làm sao dám chạy lên?
Mà sao hắn lại có thể chống đỡ những cự thạch kia?
Những cự thạch kia, cho dù hắn cùng Huyền Ngọc Đức hai người cũng không dám ngạnh kháng, hoàn toàn dựa vào cơ thể linh hoạt tránh thoát.
Thực sự trốn không thoát, chỉ có thể ỷ vào phòng hộ của mình tiến hành chống cự.
- Kẻ này muốn làm gì?
Sắc mặt Huyền Ngọc Đức âm trầm đáng sợ, việc này giờ phút này, Mục Vân lẻ loi một mình, vốn là thời cơ tốt nhất chém giết hắn.
Thế nhưng cự thạch rơi xuống đầy trời khiến cho bọn hắn căn bản không có cách truy tung Mục Vân.
Gia hỏa này, đụng phải hòn đá là đụng vào, căn bản không quản mọi việc.
Thế nhưng bọn hắn không được.
Bọn hắn còn muốn tránh né những hòn đá kia, cho dù đuổi theo, cũng căn bản đuổi không kịp.
- Đáng ghét!
Huyền Ngọc Đức thầm mắng một tiếng nói:
- Kẻ này tất nhiên biết bí mật nơi này, nếu không lúc trước sẽ không kịp thời rút đi.
- Khó trách long cốt bày ở trước mặt hắn đều không cần, ta còn tưởng rằng hắn e ngại Ma tộc, tiểu tử này, thực sự quá âm.
Bạch Tình Thiên càng tức giận không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận