Vô Thượng Thần Đế

Chương 1826: Ngươi nhưng làm sao bây giờ

- Các ngươi đừng làm càn.
Ngọc Thanh Lan quát:
- Mục sư huynh và Nhậm sư huynh hai người, nếu thấy các ngươi, nhất định để các ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Ôi, ta rất sợ đó.
Cổ Chính nhếch miệng cười nói:
- Nhưng bọn hắn đâu?
- Cổ sư huynh, nói nhảm cùng các nàng cái gì, thời gian có hạn, trước hết để cho các huynh đệ hảo hảo vui chơi một chút rồi nói sau.
- Tốt, Trì Nham, ngươi lên trước, để ta xem một chút, thực lực ngươi không tầm thường, năng lực trên giường thế nào.
- Phải lặc!
Tên nam tử gọi Trì Nham xoa xoa hai tay, nhìn hai người trước người, cười hắc hắc nói:
- Hai vị mỹ nữ, các ngươi, ai tới trước?
- Làm càn!
Ngọc Thanh Lan lần nữa quát:
- Các ngươi làm như thế, chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của Mục Vân sư huynh đi! Chúng ta cho dù chết, cũng sẽ không bị các ngươi làm bẩn.
- Mở miệng một tiếng Mục Vân, Mục Vân sư huynh của ngươi hiện tại có thể phá tường mà ra, một cước giẫm chết lão tử sao?
Oanh...
Trì Nham vừa dứt lời, một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên.
Vách tường bên trái nổ bể ra.
Một thân ảnh ngồi trên người một con cho lớn toàn thân màu tím, phá tường mà tới.
Mà một trảo chân trước của cự khuyển kia dẫm thân thể Trì Nham đến nhão nhoẹt.
- Ta...
Toàn thân Trì Nham hiện tại bị giẫm nát, hai mắt hoảng sợ trừng to lớn, nhìn một thân ảnh xuất hiện trước người, ngạc nhiên.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Mục Vân, thế mà thật phá tường mà ra...
Nhưng hắn cũng đã không có thời gian cùng năng lực đi suy nghĩ.
Tử Nha ra một cước giẫm hắn thành thịt nát, hóa thành thi thể không trọn vẹn.
- Mục sư huynh.
- Mục sư huynh.
Nhìn thấy cảnh tượng đột nhiên phát sinh, trên mặt Ngọc Thanh Lan và Hoán Thanh Sa mang theo kinh hỉ.
Bọn nàng vốn cho rằng đã đến tuyệt địa, không nghĩ tới, Mục Vân lúc này thế mà xuất hiện.
Dưới tình huống bực này, không ai nghĩ tới.
Thấy cảnh này, Cổ Chính cũng trợn to mắt.
- Trì Nham!
Nhìn trên đất thi thể, Cổ Chính trừng mắt nhìn Mục Vân, gầm thét:
- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, mỗi lần xuất hiện đều không có chuyện tốt, Kỷ Vũ sư huynh không giết ngươi, lão tử nhất định phải làm thịt ngươi.
- Làm thịt ta?
Mục Vân nhìn Cổ Chính, lại hơi hơi cười nói:
- Tử Nha, có người muốn giết ta, giết ta, ngươi nhưng làm sao bây giờ.
Mục Vân vừa dứt lời, hai mắt Tử Nha mang theo hàn mang lăng liệt, nhìn chằm chằm Cổ Chính.
- Đáng chết!
Nhìn thấy Tử Nha dưới mông Mục Vân, Cổ Chính biến sắc.
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, đây chính là tiên thú huyết mạch Thiên cấp hàng thật giá thật.
Huyết mạch tiên thú, bản thân có một giới định, phàm cấp huyết mạch, địa cấp huyết mạch, thiên cấp huyết mạch, quan trọng nhất là, loại giới định huyết mạch này có thể tăng lên.
Phàm cấp huyết mạch có thể tăng lên tới địa cấp huyết mạch, địa cấp huyết mạch có thể tăng lên tới thiên cấp huyết mạch.
Mà bản thân Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển là thiên cấp huyết mạch, cũng nói là ít nhất là cảnh giới Thiên Tiên, mà ai biết đại gia hỏa này đến cùng là cấp độ Thiên Tiên mấy phẩm.
- Đều lên cho ta, làm thịt đại gia hỏa này.
Thấy cảnh này, Cổ Chính quát.
Mấy tên đệ tử đi theo ơsau lưng hắn gào thét giết ra.
Thấy cảnh này, cái đuôi Tử Nha lại chậm rãi giơ lên, quất tới.
- A a a...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, không bao lâu, mấy người xông ra đều bị mở ngực mổ bụng, từng người miệng sùi bọt mép, triệt để chết không có chỗ chôn.
Thảm!
Thấy cảnh này, Cổ Chính há to mồm.
Hắn cơ hồ kết luận, cảnh giới tam phẩm Thiên Tiên của mình căn bản không chiếm được tốt ở trước mặt đại gia hỏa này.
Chạy!
Cổ Chính mặc dù lỗ mãng tùy tiện, thế nhưng không ngốc.
Trước đó một mực hét lớn muốn giết Mục Vân, đó là bởi vì hắn cảm giác, Mục Vân chính là quả hồng mềm có thể mặc người nhào nặn.
Nhưng bây giờ, không phải Mục Vân, là Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển.
Đại gia hỏa này cũng không phải Mục Vân có thể so sánh.
- Tử Nha, cũng không thể để hắn chạy, nếu không vạn nhất ngày đó muốn giết ta, ngươi làm sao bây giờ.
Mục Vân hiện tại vội vàng mở lời.
Ngươi làm sao bây giờ...
Nghe nói như thế, Tử Nha bắt đầu cuồng bạo.
Gâu gâu sủa gọi, vọt thẳng ra.
Hai thân ảnh, đánh nhau cùng một chỗ.
Mà Mục Vân hiện tại không để ý tới.
Chỉ là một Cổ Chính cảnh giới tam phẩm Thiên Tiên có chạy thoát khỏi được tay của Tử Nha thì mới là một chuyện lạ.
Xoay người nhìn Ngọc Thanh Lan cùng Hoán Thanh Sa, Mục Vân cười nói:
- Các ngươi không có sao chứ?
- Ừm!
Ngọc Thanh Lan nhẹ gật đầu, chậm rãi nói:
- Cổ Chính này quả thực đáng ghét, chúng ta căn bản không có trêu chọc hắn.
- Bên trong Kim Tiên di chỉ, Tam Cực Thiên Minh chính là tồn tại đỉnh tiêm, bọn hắn tự nhiên cho rằng mình là thiên chi kiêu tử độc nhất vô nhị, chúng ta, bất quá là nhà quê...
Mục Vân lắc đầu nói:
- Không cần để ý, một ngày nào đó, bên trong Nam Cực chi địa cuối cùng sẽ sẽ trở thành tồn tại chói mắt nhất toàn bộ Kiếm Vực.
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn hai người nói:
- Đây là một ít Nhân Dương Đan, Địa Dương Đan cùng Thiên Dương Đan, các ngươi cất kỹ, trở lại tông môn có thể dùng để lôi kéo nhân tâm.
Mục Vân nói rồi, lấy ra đan dược cho hai người.
Nhìn thấy những đan dược kia, hai nàng kinh ngạc không thôi.
Nhưng bọn nàng cũng không có hỏi nhiều, mà thu hết đan dược vào trong túi.
Chuyện của Mục Vân, bọn nàng không cần hỏi nhiều, chỉ cần phục tùng.
- Đủ rồi!
Đột nhiên, Ngọc Thanh Lan lại ngại ngùng nói.
- Còn khách khí với ta làm gì, các ngươi trở nên càng thêm cường đại, có thể trở thành Các chủ Tẩy Kiếm các, đó mới là tốt nhất.
Mục Vân cười, tiếp tục truyền đan dược.
- Không phải...
Hoán Thanh Sa hiện tại cũng đỏ mặt nói:
- Không gian tiên giới đã đầy...
Nghe đến lời này, Mục Vân hơi sững sờ.
- Khụ khụ...
- Ta sơ sẩy!
Mục Vân nhìn hai người, lại lần nữa nói:
- Vậy cho các ngươi hai không gian tiên giới, bên trong cũng đều là Nhân Dương Đan, Địa Dương Đan, còn có một chút Thiên Dương Đan, các ngươi có thể dùng để tu luyện, rồi thu mua lòng người.
- Vâng!
Hai người tiếp nhận không gian tiên giới, điều tra một phen, nội tâm đờ đẫn kinh ngạc.
Đan dược bên trong không gian tiên giới này, quả thực vượt qua các nàng nhận biết, không chỉ như thế, bên trong không gian tiên giới còn có một chút tiên kiếm, Tiên khí khác.
Mục Vân vừa ra tay quả thực hào khí vạn trượng.
- Hai người các ngươi, cứ yên tâm tu luyện, Tẩy Kiếm các, nếu Tẩy Thanh Y coi các ngươi bồi dưỡng thành người nối nghiệp, Tẩy Kiếm các sẽ tiếp tục tồn tại, nếu không, ta không ngại bức cung.
Mục Vân ngạo nghễ nói:
- Tẩy Kiếm các nhất định là của hai người các ngươi.
- Đa tạ chủ nhân!
Hai người chắp tay đáp.
Mà giờ khắc này, Cổ Chính đã bị Tử Nha trói buộc, triệt để không cách nào thoát thân.
- Mục Vân, có bản lĩnh, ngươi cùng ta đơn đả độc đấu.
Cổ Chính quát to, trong mắt đầy phẫn nộ.
Con chó này, hắn không đánh lại.
Quả thực chẳng bằng con chó.
- Cùng ngươi đánh? Ta cần gì đánh với ngươi?
Mục Vân hiện tại chắp một tay ra sau, cười nói:
- Ngươi trước đánh bại vị bằng hữu này của ta, rồi hãy đấu với ta.
- Ngươi vô sỉ!
- Ta vô sỉ đấy, ngươi có thể thế nào?
- Ta...
Cổ Chính một câu cũng nói không nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận