Vô Thượng Thần Đế

Chương 1970: Ngươi muốn đi đâu? (2)

Chỉ là nhìn đám người rối loạn, Mục Vân quay người rời đi.
- Mục Vân!
Thần Vũ Trúc hiện tại, một đường chạy nhanh tới.
- Ngươi muốn đi đâu?
Nhìn thấy Mục Vân đi về phía một bên khác, Thần Vũ Trúc dò hỏi.
- Ta? Tự nhiên đi chỗ ta nên đi.
Mục Vân gật đầu nói:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là trở lại Thiên Kiếm lâu, nơi đó, mới là địa phương ta nên đợi, Tam Cực Thiên Minh... Đối với ta mà nói, ngoại trừ ngươi vị bằng hữu này, đã không ý nghĩa gì.
Mục Vân lần này triệt để không còn quyến luyến Tam Cực Thiên Minh.
Cho dù Tam Cực Tháp có thể trợ giúp hắn nhanh chóng đề thăng, hắn cũng không có bất kỳ lưu luyến gì.
- Mục Vân, ngươi...
- Vũ Trúc!
Mục Vân lại đánh gãy Thần Vũ Trúc, cười nói:
- Đoạn thời gian này, đa tạ ngươi chiếu cố, bất quá ta mặc dù rời đi Tam Cực Thiên Minh, thế nhưng chỉ cần ngươi cần ta, ta nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi.
Vừa dứt lời, Mục Vân rời đi.
- Phụ thân, Mục Vân muốn đi...
Thần Vũ Trúc biết, chuyện Mục Vân quyết định, nàng không thể nào kéo trở về, chỉ có thể mang theo ánh mắt khẩn cầu nhìn phụ thân của mình.
- Ai...
Thần Lạc thở dài một tiếng.
- Thần thúc thúc, Mục Vân này cuồng vọng tự đại, mà trong tay nắm giữ hồn cấp Tiên khí.
Tiêu Chiến Thiên mở lời:
- Hồn cấp Tiên khí, nếu có thể để Tam Cực Thiên Minh chúng ta đạt được, nhất định có thể xưng bá Nam Kiếm vực, Thần thúc thúc không thể bỏ qua kẻ này,.
Nghe đến lời này, ánh mắt Thần Lạc thâm thúy nhìn Tiêu Chiến Thiên.
- Tộc trưởng, kẻ này đã sinh ra địch ý đối với Tam Cực Thiên Minh chúng ta, để cho hắn chạy thoát, là thả hổ về rừng.
Thần Bắc cũng phụ họa nói.
Hứa Thần đứng tại chỗ, muốn nói cái gì, thế nhưng cuối cùng há to miệng lại một câu cũng không nói.
- Đều là các ngươi ba người bức bách Mục Vân không thể kề vai chiến đấu cùng Tam Cực Thiên Minh chúng ta, các ngươi hiện tại còn ngấp nghé hồn cấp Tiên khí trên tay hắn!
Thần Vũ Trúc quát.
Vừa nghe lời này, Tiêu Chiến Thiên cùng Thần Bắc hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt mang theo né tránh.
- Được rồi!
Thần Lạc khua tay nói:
- Việc này coi như thôi đi, tiểu tử này làm ra quyết định, chúng ta không cách nào cải biến, chỉ là lần này, Tam Cực Thiên Minh đại nạn, không có hắn, chỉ sợ... Khó mà chịu nổi.
Thần Lạc vừa dứt lời, sắc mặt ba người Tiêu Chiến Thiên kinh biến.
Minh chủ nói lời này ý gì?
Cái gì gọi là ‘Không có hắn, rất khó chịu nổi?’
Chỉ là một tên Mục Vân, có thể thay đổi gì?
Thần Lạc hiện tại cũng không giải thích, quay người, rời đi nơi đây.
Mục Vân hiện tại dậm chân rời đi, ra khỏi nơi thí luyện.
Đứng ở bên trong lối đi ra khỏi Bích Lạc tiên sơn, Mục Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tiến vào Tam Cực Thiên Minh, giống như một giấc mộng, không chân thật như thế.
Hắn chỉ là đợi một đoạn thời gian bên trong Tam Cực Thiên Minh, giống như một khách qua đường.
Hắn sở dĩ rời đi, là bởi vì, Tiêu Chiến Thiên, Thần Bắc, Hứa Thần ba người, quyết tâm muốn giết hắn.
Theo tính cách của hắn, ba người này hẳn phải chết không nghi ngờ.
Chỉ là, Tam Cực Thiên Minh dù cho biết ba người có sai, cũng căn bản sẽ không bỏ được tính mệnh ba người để giữ lại hắn.
Thần Lạc không có bất kỳ biểu thị gì liền đại biểu cho, hắn đã làm ra quyết định lấy hay bỏ.
Mục Vân, lưu lại bên trong Tam Cực Thiên Minh, tất sẽ chém giết ba người Tiêu Chiến Thiên.
Tam Cực Thiên Minh tuyệt đối không thể chịu đựng.
Ba người không chỉ là thiên chi kiêu tử Tam Cực Thiên Minh, càng là nhân vật quan trọng của ba nhà, nhân tuyển minh chủ tương lai.
Cho nên lần này, căn bản không cách nào ức chế.
Thần Lạc ngầm thừa nhận, Mục Vân rời đi.
Chỉ là rời đi Tam Cực Thiên Minh, trong lòng Mục Vân lại thêm ra một phần thoải mái.
- Tiểu Thất!
- Cha, làm sao rồi?
Mục Vân mỉm cười, sờ sờ Tiểu Thất đầu, cười nói:
- Đi, theo cha, trở lại một mẫu ba phần đất của chúng ta, lần này, không giết chết ba đại phôi đản kia, lần sau, cha tự mình động thủ, lấy mạng của bọn hắn.
- Ừm ừm!
Nhìn thấy bộ dáng Tiểu Thất khả ái, Mục Vân mỉm cười, ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Một thân ảnh bất ngờ xuất hiện ở trước mắt.
Thân ảnh mặc một thân áo bào tím, ngạo nghễ sừng sững trên đỉnh một ngọn núi, giống như từ từ đám người Tam Cực Thiên Minh tiến vào, hắn đã ở nơi đó, hiện tại, vẫn lù lù bất động.
Ánh mắt Mục Vân thoáng nhìn qua, trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh tử bào kia, giống như nhìn thấy một đạo huyễn ảnh.
Lần nữa nhìn lại, người kia đã biến mất không thấy gì nữa...
Mục Vân có ấn tượng với người này, tựa hồ là nam tử đứng bên người Bích Thanh Ngọc khi tiến vào nơi tập luyện trước đó.
Chẳng lẽ cũng là Ngục Vương?
Mục Vân hơi nghi hoặc.
Lần này thí luyện Kiếm Thần Phủ, trừ hắn giết Hoắc Tuấn, tựa hồ cũng không có nhìn thấy bất kỳ một đệ tử Bích Lạc hoàng tuyền tông nào.
Bích Lạc hoàng tuyền tông, trước sau như một để người khó mà nắm lấy.
Mục Vân lắc đầu, cất bước rời đi.
Thiên Kiếm lâu! Ta trở về.
...
Dãy núi trùng điệp, lần lượt từng thân ảnh tản ra bốn phía, lao nhanh vùn vụt.
Hai thân ảnh phía trước một đội thân ảnh, tốc độ không nhanh không chậm.
Chính là Hư Thượng Vân cùng Lôi Cực Không hai người.
- Mẹ nó, Lôi Cực Không, Xích Lôi điện các ngươi xảy ra chuyện gì? Không phải nói, ngăn cản Thần Lạc sao? Thế nào thất bại rồi?
Hư Thượng Vân nhịn không được mắng.
- Ta làm sao biết!
Lôi Cực Không quát:
- Xích Vân, Xích Không hai người, cảnh giới tương đương ta, đều là nhất phẩm Chân Tiên, mặc dù không chém giết được Thần Lạc, thế nhưng ngăn cản hắn, tuyệt đối không có vấn đề, hai gia hỏa này đến cùng đang làm gì.
Trong mắt Lôi Cực Không đầy phẫn nộ.
Đại bộ đội hiện tại cũng buồn bực không thôi.
Bọn hắn vốn đến chém giết đệ tử Tam Cực Thiên Minh, thế nhưng một Thần Lạc xuất hiện liền để bọn hắn không thể không lui bước.
Thực sự biệt khuất.
Chỉ là, theo hướng mọi người đang rời đi ở phía trước, phía trên một ngọn núi nhọn, một thân ảnh lại đột nhiên xuất hiện.
Thân ảnh quỷ mị kia một thân trường bào màu tím, sợi tóc đón gió tung bay, phía sau vác một thanh trường kiếm, hai tay khoanh ở trước ngực, cúi đầu không nói.
So với núi cao, một thân ảnh kia bất quá là nhỏ như hạt vừng.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, thân ảnh nhỏ như hạt vừng này lại để bọn hắn mỗi người đều không thể coi nhẹ.
- Ngươi là ai?
Hư Thượng Vân nhìn về phía trước, mở miệng quát.
Người này vô duyên vô cớ đứng ở chỗ này, thưởng thức phong cảnh, là tuyệt đối không thể nào.
Nam tử tử bào đeo kiếm ngẩng đầu, nhìn hai người.
Khẽ gật đầu, thân ảnh tử bào nam tử hóa thành một ngọn gió, bay thẳng tới hai người.
Vù vù...
Một trận gió tiếng vang lên, thân ảnh tử bào nam tử giống như cho tới bây giờ không có động, lần nữa xuất hiện trên đỉnh núi.
Nhưng đông đảo đệ tử nhìn về phía trước lại triệt để trợn tròn mắt.
Chỉ gặp toàn thân cao thấp Hư Thượng Vân cùng Lôi Cực Không hai người xuất hiện từng vết kiếm khủng bố.
Những vết kiếm kia quả thực có hơn nghìn đạo, một tia vết máu thẩm thấu ra từ mặt ngoài thân thể hai người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận