Vô Thượng Thần Đế

Chương 2173: Thương nhân ám độc

Vừa dứt lời, Cổ Ngọc Sinh bên cạnh Đấu Phong đứng ra.
Tam phẩm Kim Tiên.
Vương Tâm Nhã nghiêm nghị.
- Mỹ nữ, đi theo một phế vật như vậy, có cái gì tốt? Cổ Ngọc Sinh ta chính là con trai của Cổ Thánh phong chủ, ngươi đến làm đệ tử nhị thập nhất phong ta, ta cam đoan để tu vi của ngươi tiến cảnh nhanh chóng, đại giới à... Chỉ là thân thể của ngươi thôi.
- Muốn chết!
Vương Tâm Nhã vung tay, một tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn giữa vang lên xong, bắt đầu tụ tập một đạo đao mang bên trong không trung chém về phía Cổ Ngọc Sinh.
- Là một mỹ nhân nóng bỏng!
Cổ Ngọc Sinh cười hắc hắc, vung tay.
Trong mắt hắn, huy động chiêu này đủ để hóa giải công kích của Vương Tâm Nhã, thậm chí có thể trọng thương Vương Tâm Nhã.
Nhất phẩm Kim Tiên, không có ý nghĩa.
Phanh...
Đột nhiên, một đạo đao mang lại đánh đến trước người Cổ Ngọc Sinh.
Nhưng kỳ quái là, đao mang tuyệt không tiêu tán, ngược lại khuếch tán ra, hóa thành từng tấc từng tấc đao phong nhỏ, chém ra.
Thấy cảnh này, sắc mặt Cổ Ngọc Sinh kinh biến, lần nữa một chưởng vỗ ra, thân ảnh bỗng nhiên lui lại, khó khăn lắm mới tránh thoát đi.
Trên mặt Vương Tâm Nhã lộ ra ý cười.
Nhìn Mục Vân, kiêu ngạo ngẩng đầu.
- Kỹ nữ thối tha, muốn chết.
Cổ Ngọc Sinh mất mặt, nội tâm tự nhiên rất không thoải mái, quát:
- Bản thiếu vừa rồi chỉ nhường ngươi, hiện tại để ngươi biết, cái gì mới là bản lĩnh của ta.
Cổ Ngọc Sinh vừa dứt lời, lần nữa tiến lên, trong tay có một thanh trường kiếm, giết ra.
- Vũ lạc liên hoàn trảm.
Một kiếm hơn một kiếm, Cổ thân thể Ngọc Sinh xoay tròn, kiếm mang tản ra bốn phía, giống như mưa kiếm, một kích một kích rơi ra.
Phanh...
Vương Tâm Nhã hiện tại lại lần nữa bùng một tay, từng đạo âm phù giống như tinh linh khiêu động, leo lên trước người Vương Tâm Nhã.
Những kiếm mang kia bị đón đỡ từng mảnh từng mảnh.
Cổ Ngọc Sinh công kích lần nữa thất bại.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người giật mình.
Có thể nói Vương Tâm Nhã lý giải về cầm rất cường đại.
Nhìn thấy Tâm nhi biểu hiện, Mục Vân hài lòng nhẹ gật đầu.
Vương Tâm Nhã biểu hiện vượt qua kỳ vọng của hắn.
Bất quá, giờ khắc này, Vương Tâm Nhã biểu hiện càng tốt, hắn tin tưởng, lão già kia sẽ hội càng động tâm.
Mục Vân hạ quyết tâm.
Mà giờ khắc này, Cổ Ngọc Sinh đã phẫn nộ.
Hắn một tam phẩm Kim Tiên, bị chỉ là một nhất phẩm Kim Tiên đón đỡ công kích, hơn nữa, còn là một nữ võ giả âm tu.
Quả thực vô cùng nhục nhã.
Cổ Ngọc Sinh triệt để phẫn nộ, giết ra.
Mục Vân hiện tại lại truyền âm:
- Tâm nhi, sử xuất toàn bộ át chủ bài của nàng, có thể đánh bại hắn thì đánh bại hắn, cũng có thể vận dụng Thiên âm Loa, dung hợp vài bên trong tiếng đàn của nàng.
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã đáp lại:
- Đối phó hắn, còn không cần.
Nhìn thấy vợ mình tự tin, Mục Vân cười nhạt một tiếng, không lên tiếng nữa.
Hắn hiện tại đã thấy rõ, Vương Tâm Nhã đến cảnh giới Kim Tiên, thực lực tiến bộ đề thăng còn kinh khủng hơn hắn không ít.
- Nhận lấy cái chết!
Cổ Ngọc Sinh lần nữa quát lớn.
Cầm kiếm phóng tới Vương Tâm Nhã.
Vương Tâm Nhã không chút hoang mang.
Âm tu võ giả, kiêng kỵ nhất chính là địch nhân tới gần.
Nàng làm sao có thể để Cổ Ngọc Sinh nhích lại gần mình.
Mà giờ khắc này, ánh mắt Mục Vân căn bản không có rơi vào hai người giao chiến.
Ngược lại một mực nhìn thân ảnh lưng còng nơi xa kia.
- Ta không tin, Nhuế Dực ngươi một mực không có đồ đệ, Túc Tinh Hải có nhi tử, Hứa Lâm có đồ nhi, Nhuế Dực ngươi không thu được đồ đệ, nhìn thiên phú âm tu của thê tử ta, ngươi không động tâm?
Mục Vân biết, Nhuế Dực chính là âm tu.
Âm tu võ giả cường đại, Mục Vân ở kiếp trước thật sâu lĩnh giáo qua.
Cường giả đến đỉnh phong, dù sao cũng muốn lĩnh ngộ của mình được người tiếp thu, không nên bồi bạn mình tiến vào trong quan tài.
Cho nên cuối cùng sẽ truyền xuống y bát của mình.
Thu đồ, những cường giả thế hệ trước đều muốn.
Chỉ là tìm không thấy thích hợp thôi.
Mục Vân nhớ mang máng, vạn năm trước, Nhuế Dực muốn thu một hạt giống tốt, chỉ là tìm vạn năm, còn không có tìm thấy thôi.
Lần này, Mục Vân muốn thay đổi biện pháp biểu hiện trước mặt Nhuế Dực, đưa cho hắn một đồ đệ tốt.
Thời gian từ từ trôi qua, Vương Tâm Nhã cùng Cổ Ngọc Sinh giao chiến càng thêm lửa nóng.
Mà giờ khắc này, rất rõ ràng, Vương Tâm Nhã dựa vào một cầm đang chiếm thượng phong.
Thượng phong vẫn còn tiếp tục mở rộng.
Thấy cảnh này, mọi người tại đây kinh ngạc không thôi.
Thực lực Vương Tâm Nhã bày ra để bọn hắn sợ hãi than.
Mục Vân hiện tại vẫn bất vi sở động.
Đổi thành một bên, Đấu Phong cùng Thiết Giang Hà hai người lại là sắc mặt tái xanh.
Cổ Ngọc Sinh là tam phẩm Kim Tiên, thế mà không phải đối thủ của Vương Tâm Nhã.
Âm tu, lúc nào lợi hại như vậy rồi?
Đấu Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Thiết Giang Hà, ngươi nhìn những người khác, nữ nhân này, phải chết!
- Ừm!
Vừa dứt lời, Đấu Phong vung tay, trong tay áo xuất hiện từng chiếc ngân châm.
Ngân châm cũng không phải châm phổ thông, mà là dùng hàn thiết ở trong nơi cực hàn Tiên giới mấy chục vạn năm chế tạo.
Trên đó có độc, sau khi tiến vào thân thể, dần dần hòa tan, nọc độc trải rộng toàn thân, mà hàn châm nắm giữ tính băng lãnh cực mạnh, võ giả khó bức độc ra ngoài, thế nhưng độc tố khuếch tán, lại rất đơn giản.
Vung tay, độc châm phá không mà ra.
- Cẩn thận!
Mục Vân tiến lên, muốn ngăn cản.
Hắn thật không nghĩ tới Đấu Phong thế mà là hạ âm thủ.
Thế nhưng đã muộn.
Tốc độ của độc châm kia quả thực vô cùng nhanh, xuyên thấu, đâm vào ngực Vương Tâm Nhã.
Một tia máu tươi thẩm thấu ra, toàn thân cả người Vương Tâm Nhã băng lãnh.
Thân thể run rẩy.
Thấy cảnh này, Cổ Ngọc Sinh lao tới, muốn thừa cơ chém giết Vương Tâm Nhã.
Nhưng Mục Vân đã đến.
- Ngươi muốn chết!
U Ngữ Kiếm giết ra, tịch diệt kiếm giới, bao phủ cả người Cổ Ngọc Sinh, một kiếm vung xuống, Cổ Ngọc Sinh máu me đầm đìa, thân thể một phân thành hai, ngay tại chỗ bỏ mình.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người triệt để ngốc.
Mục Vân xuất thủ, giết... Cổ Ngọc Sinh.
Con trai phong chủ nhị thập nhất phong chết rồi, sắp có chuyện lớn xảy ra.
Mục Vân căn bản không quản.
- Tâm nhi!
Ôm Vương Tâm Nhã vào trong ngực, Mục Vân khẩn trương hỏi thăm:
- NgưNàngơi thế nào?-.
- Vân lang... Ta... Lạnh, lạnh quá.
Vương Tâm Nhã hiện tại sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run.
Mục Vân lại không cùng nghĩ nhiều.
Nắm chặt cánh tay Vương Tâm Nhã, khẩn trương nói không ra lời.
Qua một lát, sắc mặt Mục Vân có phần buông lỏng, nói khẽ:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta có thể cứu nàng.
Vừa dứt lời, Mục Vân đột nhiên đứng dậy, nhìn Đấu Phong, quát:
- Cho ta linh tài.
Nhìn thấy Cổ Ngọc Sinh bị giết, Mục Vân lại quát to một tiếng, Đấu Phong ngơ ngẩn.
Sau một lát, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, quát:
- Mục Vân, ngươi chết chắc, chết chắc, Cổ Ngọc Sinh chính là nhi tử của Cổ Thánh phong chủ, ngươi chết chắc!
- Đưa linh tài cho ta!
Mục Vân lần nữa quát:
- Tin hay không, trước khi ta chết, ngươi sẽ chết trước ta?
Vừa nghe lời này, Đấu Phong cảm giác lạnh lẽo.
Mục Vân vừa rồi ra một kiếm chém giết Cổ Ngọc Sinh, để hắn cảm thấy khủng bố.
Tiểu tử này, cái gì cũng dám làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận