Vô Thượng Thần Đế

Chương 1095: Mỹ nữ mơ hồ

Nữ tử một thân chiến giáp đỏ tươi, toàn thân cao thấp chỉ có ngực, hai tay, hai chân bị che kín, địa phương khác, lại lộ ra da thịt tuyết trắng.
- Đau chết ta!
Nữ tử hờn dỗi gọi một tiếng, nhìn trước người một chút, đứng dậy, phủi bụi trên người một cái.
Trên mông dính lấy tro bụi, bị hai tay nàng vỗ tới, vừa lúc theo cơn gió hướng vào mặt Mục Vân.
Đập liền đập, tiểu mỹ nữ tựa hồ cảm thấy phía sau không có ai, thế mà còn đứng tại chỗ.
Chỉ là thế này còn không đủ, nữ tử gập lưng, hai tay vuốt đầu gối, cái mông thẳng tắp đối mặt Mục Vân.
- Khụ khụ!
Nhìn bờ mông căng tròn co dãn đầy dụ hoặc, Mục Vân ho khan một cái.
- Mẹ ơi!
Nghe được phía sau có tiếng, Lạc Tuyết kinh ngạc ngây người.
Phía sau lại có thể có người!
Nàng vừa rồi dưới tình thế cấp bách, căn bản chưa kịp chú ý xem xét, lại không nghĩ rằng, thế mà ở sau lưng có người.
Xoay người, Lạc Tuyết nhìn Mục Vân, sắc mặt tràn đầy cẩn thận.
nhìn thấy cô gái đối diện xoay người, Mục Vân hơi hơi sững sờ.
Nữ tử mũi quỳnh mắt to, hiển nhiên một mỹ nữ, chính xác mà nói, nhìn càng giống là mỹ thiếu nữ.
Bất quá từ trên người nữ từ tản ra khí thế trong mơ hồ, Mục Vân có thể cảm giác được nữ nhân này có thực lực không tầm thường.
- Xin chào!
Nhìn thấy mỹ nữ quay người, Mục Vân xấu hổ cười nói:
- Ta gọi Mục Vân, đến từ Ngũ Hành tiểu thế giới, bị người nhốt ở chỗ này, mỹ nữ, có thể viện thủ, giúp ta mở ra phong ấn hay không.
- Ngũ Hành tiểu thế giới
Lạc Tuyết nhìn Mục Vân, cẩn thận nói:
- Ngũ Hành tiểu thế giới xếp hạng thứ mười! Mục Vân, chưa từng nghe qua, ta chỉ biết, Ngũ Hành tiểu thế giới hàng năm đều đến, trên cơ bản đều là đệ tử Ngũ Hành gia tộc, ngươi đến cùng là ai?
- Ta thật đến từ Ngũ Hành tiểu thế giới.
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ:
- Chỉ bất quá bởi vì ta biểu hiện nổi trội, mạnh hơn cả đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, cho nên mới đạt được cơ hội đi tới tứ nguyên phong địa.
- Ngươi không phải đệ tử Ngũ Hành thiên phủ?
- Ừm, ta đến từ Hỏa Hành sơn.
- Kỳ quái!
Lạc Tuyết nghi ngờ nói:
- Ngũ Hành tiểu thế giới từ trước đến nay chỉ là đệ tử Ngũ Hành thiên phủ tới tham gia thi đấu, còn không có nghe qua đệ tử ngũ đại thế lực khác tới tham gia.
Điểm này, Mục Vân cũng không biết giải thích như thế nào.
- Thật có lỗi, ta không thể tin được ngươi, mà vừa rồi, vừa rồi... Ngươi còn nhìn lén ta...
Lạc Tuyết nói đến chỗ này, chỉ cảm thấy mình vừa rồi vỗ mông bị Mục Vân nhìn thấy, hơi đỏ mặt.
- Nhìn lén?
Mục Vân oan uổng.
- Ta không có, là chính ngươi bày cho ta nhìn, mà ta còn ngăn ngươi lại, nếu không, chỉ sợ nhìn thấy càng nhiều đây.
- Ngươi...
Lạc Tuyết hừ một tiếng, nói:
- Ngươi là đăng đồ lãng tử, vì cái gì trước kia ngươi không mở miệng, không phải là vì nhìn lén, chỉ là sau đó sợ quá phận, ta sẽ không cứu ngươi, mới cố ý lên tiếng.
- ...
Mục Vân cũng là bị mỹ nữ trước mắt tin phục.
- Tốt tốt tốt, là lỗi của ta, ta hướng cô nương bồi tội, không biết cô nương có thể viện thủ, giải cứu ta đi ra hay không, Mục Vân ta nhất định dùng báo đại ân.
- Ta mới không làm!
Lạc Tuyết khẽ nói:
- Ngươi nhìn ngươi, cố ý thả xuống tư thái chính là vì để ta cứu ngươi, trong lòng khẳng định ngấp nghé sắc đẹp của ta, ai biết ngươi muốn làm gì?
- Mà ngươi báo ân? Ngươi báo ân thế nào? Thực lực của ngươi còn không bằng ta, ta gặp được nguy hiểm, ngươi cũng bảo hộ không được ta, chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp sao?
Mục Vân cười khổ nói:
- Cô nương nếu nhất định phải như thế, ta cũng có thể miễn cưỡng đáp ứng.
- Lưu manh!
Nhìn bộ dáng tiểu cô nương, Mục Vân cũng bất đắc dĩ.
- Cô nương không cảm giác mình nói chuyện, trước sau mâu thuẫn sao?
Mục Vân chắp tay nói:
- Ngươi đã lo lắng ta ngấp nghé sắc đẹp của ngươi, thế nhưng ta căn bản thực lực không bằng ngươi, làm sao có thể ép buộc ngươi?
- Đây cũng đúng!
Lạc Tuyết cảm giác lời Mục Vân nói tựa hồ cũng có đạo lý.
- Phi phi phi, mới không đúng, kém chút lại bị ngươi lừa gạt.
Lạc Tuyết khẽ nói:
- Ai biết bị khốn trụ như lời ngươi nói có phải là cạm bẫy cố ý dẫn dụ ta hay không?
- ...
Mục Vân quả nhiên triệt để im lặng.
Tiểu gia hỏa này, nói với nàng kiểu gì cũng hoàn toàn nói không thông.
Mục Vân cuối cùng, dứt khoát ngậm miệng không nói.
- Ngươi bị ta nói trúng tâm tư, không còn lời nói?
Lạc Tuyết hừ hừ, đắc ý nói.
- Được được được, ngươi nói cái gì đều đúng, ta chính là người xấu.
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ, tiểu nha đầu này, căn bản giảng không thông đạo lý.
- Tốt, ta thấy ngươi đáng thương, giúp ngươi một cái, thế nhưng ngươi cũng đừng nổi lên ý đồ gì xấu, nếu không, ta nhất định không buông tha ngươi!
Lạc Tuyết cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn, mở lời.
- Đa tạ!
Nghe đến lời này, Mục Vân chắp tay nói.
- Thế nào giải khai?
- Đơn giản!
Mục Vân chỉ vào chỗ phía dưới trung ương tứ phương kết ấn, nói:
- Cô nương chỉ cần đánh vào một đạo chân nguyên tại vị trí này, hình thành hình tứ phương, sẽ bị phá mở.
- Đơn giản như vậy? Ngươi thế nào không đích thân làm!
Lạc Tuyết hừ hừ nói.
Mặt Mục Vân đen lại, im lặng nói:
- Ta đang ở bên trong...
- Nga, đúng vậy, ta quên, ngươi bị khốn trụ!
- ...
Mục Vân đã là không biết đây là lần thứ mấy hắn im lặng.
Tiểu nha đầu này đi vào tứ nguyên phong địa có thể sống đến bây giờ, cũng là kỳ tích.
Lạc Tuyết nói, khom người xuống, hai tay kết ấn, cái góc độ này, Mục Vân đứng tại chỗ, vừa trông thấy một vòng tuyết trắng.
Chỉ là nghĩ đến tiểu nha đầu này tâm tư đơn thuần, Mục Vân vẫn quay đầu.
- Cô nương, không thể!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Thời điểm tiếng quát vang lên, một thân ảnh giống như một đạo thiểm điện vọt thẳng tới.
Bàn tay Lạc Tuyết giờ phút này chỉ cách chỗ kia chỉ có một đoạn.
Thế nhưng nha đầu này lúc này thế mà dừng tay.
Dừng tay...
Mục Vân cảm giác mình lộn xộn.
Bởi vì, thân ảnh đang lao vùn vụt tới không phải người khác, chính là Trí Nhạc.
Tiểu ngốc lư!
Giờ khắc này, gặp được ai, đều tốt hơn so với gặp được hắn!
Gia hỏa này, hoàn toàn là ăn người không nhả xương.
- A di đà phật!
Trí Nhạc nhìn thấy Lạc Tuyết ngừng tay, chắp tay trước ngực, một gương mặt lộ ra bộ dáng muốn ăn đòn, chân thành nói:
- Cô nương không biết, người này, chính là sát nhân cuồng, từ khi tiến vào tứ nguyên phong địa đến bây giờ, chém giết hơn nghìn người.
- A?
Nghe đến lời này, Lạc Tuyết thất kinh.
- Vị đại sư này, ta là đệ tử Đấu Thiên tông tới từ Đấu Khải tiểu thế giới - Lạc Tuyết, hắn tự xưng là Mục Vân, chém giết hơn nghìn người? Thế nhưng hắn chỉ là Vũ Tiên cảnh thập trọng mà thôi.
- Lạc Tuyết thí chủ, ngươi có chỗ không biết.
Trí Nhạc khẽ cười nói, lời nói ôn hòa.
- Kẻ này giỏi về ngụy trang, tứ phương phong ấn, chính là Luân Vô Thường của Luân Hồi tiểu thế giới thi triển, chính là vì ngăn lại kẻ này, chỉ là không nghĩ tới, thế mà là để hắn chạy.
Trí Nhạc nhìn Mục Vân, trên mặt lộ ra căm hận, bi thống nói:
- Mấy vị sư đệ của bởi vì thương hại hắn, bị hắn thừa cơ không sẵn sàng, giết chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận