Vô Thượng Thần Đế

Chương 490: Vân Tôn Giả Ngày Xưa (2)

Đinh...
Trong lúc nam tử nói chuyện, một tiếng đinh vang lên.
Trong chốc lát, nam tử giật giật miệng, lại một câu cũng nói không nên lời.
Giữa trán của hắn, một tơ máu xuyên qua đâu thẳng tắp xuất hiện.
Phù một tiếng vang lên, thân thể của hắn một phân hai nửa, thậm chí hồn đàn dưới chân đều bị đánh thành hai nửa.
Một kiếm, chết!
Thấy cảnh này, bất luận là tất cả mọi người Ma tộc hay là đám người Thất Tinh môn đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây chính là cường giả Niết Bàn cảnh thất trọng đó.
Nếu như nói võ giả Thông Thần cảnh giới, cùng cảnh giới, một chiêu giết địch, vẫn có khả năng làm được.
Nhưng võ giả Niết Bàn cảnh, vô luận là hồn đàn hay là hư hồn bên trong hồn hồ đều vô cùng cường đại.
Gia hỏa này, thế mà bị một kiếm chém thành một cỗ thi thể.
- Líu ríu, ta và thiếu chủ các ngươi nói chuyện, cho hắn đủ mặt mũi, còn đến phiên các ngươi xen vào, lão tử hắn đến nói chuyện với ta cũng không đủ tư cách đây.
Hắc Uyên Kiếm trong tay Mục Vân giống như chưa hề động đậy, nhìn Tinh Bình Ngọc, cười nhạo:
- Tinh Bình Ngọc, ngươi vừa tới Trung Châu, chắc không quá quen thuộc, vạn năm trước Vân tôn giả đã không còn, nhưng bây giờ lại có một Vân Minh, minh chủ cũng gọi Mục Vân, mà so với Mục Vân vạn năm trước, có khả năng còn kinh khủng hơn một ít.
- Giết hắn!
Sắc mặt Tinh Bình Ngọc giờ phút này cũng trở nên trịnh trọng.
Hắn ngược lại muốn nhìn, tiềm lực Mục Vân đến cùng lớn bao nhiêu.
Vù vù hai bóng người bay lên, hai tên võ giả Thất Tinh môn Niết Bàn bát trọng nháy mắt bay ra, lao thẳng tới Mục Vân.
Bang...
Trường kiếm lắc một cái, bóng người Mục Vân vút qua.
Đỉnh phong kiếm thế, phối hợp với thực lực Niết Bàn thất trọng hắn hiện tại, lại thêm thiên địa thần binh lợi khí như Hắc Uyên Kiếm.
Kiếm của Mục Vân, nhanh đến cực hạn.
Kiếm chiêu càng vô cùng huyền diệu, đám người trong lúc nhất thời sững sờ, căn bản chưa thấy qua kiếm chiêu bực này của Mục Vân.
- Ngươi là Mục Vân, ngươi là Mục Vân.
Chỉ là, nhìn thấy Mục Vân đánh ra kiếm chiêu, Tinh Bình Ngọc lại đột nhiên sững sờ.
Chiêu kiếm kia, thoạt nhìn quen thuộc như vậy, để người cảm thấy sợ hãi như thế.
Đó chính là Mục Vân, là kiếm chiêu vạn năm trước Mục Vân thi triển.
- Vạn tiên sinh, vì sao Tinh Bình Ngọc sợ hãi Mục Vân như thế?
Tần Mộng Dao có phần không hiểu, nói:
- Vân tôn giả vạn năm trước, quả nhiên kinh khủng như vậy?
Tần Mộng Dao cũng không biết vì sao, mỗi lần nhắc đến Vân tôn giả, trong đầu của nàng cuối cùng sẽ hiện ra một bóng người.
Một bóng người mười phần mơ hồ, nhưng lại tựa hồ lưu lại ấn tượng cực kì khắc sâu dưới đáy lòng nàng.
Tần Mộng Dao có thể cảm giác được, đó cũng không phải thuộc về trí nhớ của nàng, mà là ký ức Băng Hoàng Thần Phách.
- Ngươi xem như hỏi đúng người!
Vạn Vô Sinh đột nhiên tỉnh táo tinh thần, ha ha cười nói:
- Vạn năm trước, Trung Châu đại lục còn không có bát đại thế lực, lúc kia, thế lực toàn bộ Trung Châu rắc rối phức tạp, đại chiến lẫn nhau mỗi ngày đều đang trình diễn.
- Mà lúc đó, bên trong Trung Châu xuất hiện một vị thiên tài, tên là Mục Vân, lúc đó lão phu và Mục Vân tình như huynh đệ, chỉ là thiên phú Mục lão ca hơn người, tu vi tiến triển quá nhanh, rất nhanh đã rời khỏi Trung Châu, ta lúc đầu muốn đi tìm hắn, chỉ tiếc...
- Khụ khụ, bị kéo quá xa chủ đề!
Vạn Vô Sinh lúng túng nói:
- Lúc ấy bên trong Trung Châu, thế lực rắc rối phức tạp, không biết sao mà các thế lực lớn bên trong ba ngàn tiểu thế giới từ nơi nào nhận được tin tức, Trung Châu đại lục ẩn giấu một thiên địa thần vật, cho nên lúc đó, tông môn bên trong ba ngàn tiểu thế giới tiến vào Trung Châu.
- Ngay lúc đó Trung Châu hỗn loạn tưng bừng, võ giả ba ngàn tiểu thế giới rất lợi hại, bọn hắn đâu có thể gánh vác được, sau đó chính là Mục Vân xuất thủ, quét ngang võ giả các đại tông môn thế lực, trận chiến kia, Mục Vân chính là một người một kiếm, giết đến nhân mã ba ngàn tiểu thế giới tán loạn khắp nơi.
- Đến cuối cùng, thậm chí cực phẩm thiên khí trong tay hắn đều tổn hại không chịu nổi, sau đó, vô luận là Ma tộc hay là Cốt Yêu nhất tộc, Thất Tinh môn thậm chí Thánh Tước môn, đều nghe tin đã sợ mất mật, không thể không rời khỏi Trung Châu.
- Lại sau đó, Mục Vân lo lắng ba ngàn tiểu thế giới sẽ lại lần nữa xâm lấn, dứt khoát trực tiếp phong ấn tứ đại thông đạo, Khiếu Nguyệt điện hiện nay chính là lúc ấy Mục Vân lấy được các loại thiên tài địa bảo từ bên trong ba ngàn tiểu thế giới chế tạo, bảo Tiểu Hắc trông coi.
- Cho nên, vạn năm trước, khắp Trung Châu đại lục, hai chữ Mục Vân chính là được người tôn xưng Vân tôn giả, danh chấn đại lục.
Vạn Vô Sinh thở dài nói:
- Chỉ là, đây đã là chuyện vạn năm trước, hiện tại người biết càng ngày càng ít.
- Vậy kiện bảo vật kia, đến cùng là cái gì?
- A? Khụ khụ... Cái này ta cũng không biết, có khả năng Mục Vân sẽ biết, các ngươi có thời gian hỏi một chút hắn đi!
- Vân lang? Hắn sao lại biết?
Vương Tâm Nhã khó hiểu.
- Bởi vì Mục lão đệ là đồ đệ Mục lão ca.
- Đồ đệ?
Nghe xong, Tần Mộng Dao cùng Vương Tâm Nhã kinh ngạc đến ngây người.
- A? Hắn không nói qua với các ngươi? Xong đời rồi xong đời rồi, xem ra ta lại lắm miệng, hi vọng Mục lão ca không nên trách ta.
Vạn Vô Sinh nói:
- Các ngươi hỏi Mục Vân đi, không nên hỏi ta, ta cần phải nhìn cho thật kỹ, vạn nhất Mục lão đệ đã xảy ra chuyện gì, vậy ta có chết trăm lần cũng không thể tha thứ bản thân.
Vạn Quỷ lão nhân vừa dứt lời, quay đầu nhìn xem trên không.
Phanh phanh...
Ngay tại giờ phút này, hai tiếng phanh phanh vang lên, hai tên cường giả Thất Tinh môn Niết Bàn bát trọng cảnh lập tức miệng phun tiên huyết, rút lui quay về.
Oa oa thổ huyết, mặt hai võ giả Niết Bàn cảnh như tờ giấy trắng.
Mạnh!
Đỉnh phong kiếm thế phối hợp với thực lực Niết Bàn thất trọng, cư nhiên mạnh như thế.
Mà còn có Hắc Uyên Kiếm kia, nhìn qua như là một thanh trường kiếm màu đen phổ thông đến cực điểm, thế nhưng uy lực lại cường đại không hợp thói thường.
Hai võ giả Niết Bàn bát trọng thế mà không cách nào phá mở uy thế trường kiếm, ngạnh sinh sinh bị Mục Vân áp chế.
Quan trọng hơn là, kiếm kỹ Mục Vân, hoặc là hào hùng khí thế, hoặc là mờ mịt xuất trần, hoặc là lôi lệ phong hành, hoặc là thâm trầm như núi.
Ngay cả Vương Tâm Nhã cùng Tần Mộng Dao hai người bên gối đều không biết, Mục Vân khi nào tu luyện kiếm kỹ cường hãn bực này.
- Xem ra thủ hạ ngươi đều không được, Tinh Ngọc Bình, à, không đúng, Tinh Bình Ngọc đúng không? Chỉ sợ chỉ có ngươi mới có thể.
Mục Vân nhìn Tinh Bình Ngọc, âm thanh cũng dần dần lạnh lên, cười nói:
- Thê tử Mục Vân ta, ngươi cũng dám có ý tưởng, hôm nay ngươi nghĩ kỹ, là muốn “thằng em”, hay là muốn mệnh?!
- Bằng ngươi? Còn chưa xứng!
Tinh Bình Ngọc dần dần thu hồi kinh ngạc trong lòng.
Mục Vân trước mắt không thể nào là Mục Vân vạn năm trước.
Mà lại cho dù là hắn, mình bây giờ, cảnh giới Niết Bàn cửu trọng, chỉ thiếu chút nữa chính là cường giả Tam Chuyển chi cảnh.
Kẻ trước mắt này bất quá chỉ là Niết Bàn thất trọng, bằng vào kiếm thế phát uy mà thôi.
Hắn có gì e ngại.
Quan trọng nhất là, hai vị tiếu mỹ nhân phía trên thành tường để hắn gấp không thể chờ.
- Thôi được, bản thiểu chủ hiện tại đến giáo huấn ngươi một chút, chỉ là ngươi không nên quá yếu, nếu không, vậy chơi không vui.
Tinh Bình Ngọc cười nói:
- Mà ngươi yên tâm, ta không sẽ lập tức giết ngươi, ta sẽ nhốt ngươi lại, chậm rãi tra tấn ngươi, mà sẽ tra tấn ngươi trước mặt hai vị mỹ nhân, để ngươi trơ mắt nhìn ta như thế nào đùa bỡn bọn hắn!
Nghe đến lời này, trong mắt Mục Vân chợt lóe lên sát ý, phía trên Hắc Uyên Kiếm, giọt máu rơi xuống, kiếm ra, người động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận