Vô Thượng Thần Đế

Chương 3781: Khôi phục Nhân Nguyên Bút (1)

- Không tốt!
Ngạo Nhân Vương thần sắc đại biến, lực chú ý của hắn, hoàn toàn tập trung vào huyết tinh bạo của Mục Vân, không nghĩ tới Mục Vân lại còn ẩn giấu sát chiêu.
Khuôn mặt Mục Vân không có một chút màu máu, phi thường tái nhợt, vừa thi triển huyết tinh bạo, lại thi triển cứu cứu nguyền rủa, tải trọng trên người hắn thật lớn.
Mục Vân cắn chặt răng, không hề buông lỏng chút nào, khí tức biếm súc nguyền rủa, hung hăng hướng Ngạo Nhân Vương trấn áp xuống. Ngạo Nhân Vương đích thật lợi hại, huyết tinh bạo của Mục Vân lần này còn hỗn hợp Bạch Hổ thánh hỏa, có được nguyên hỏa chi uy, nhưng cư nhiên không thương tổn được hắn, nhưng hắn mặt ngoài lợi hại hơn nữa, cũng không luyện ra Thiên Đạo Pháp Tướng, cũng không có Thiên Thánh phù văn, tuyệt đối ngăn không được sự đàn áp của cứu cực nguyền rủa.
Thời cơ Mục Vân ra tay phi thường tốt, tính toán đúng thời điểm Ngạo Nhân Vương đắc ý vênh váo, hơn nữa hai chân Ngạo Nhân Vương hành động không tiện, tuyệt đối tránh không thoát.
Quả nhiên, biếm súc nguyền rủa vô thanh vô tức, rơi xuống trên người Ngạo Nhân Vương.
Sau lưng Ngạo Nhân Vương, mọc ra một cái đuôi chuột, tay tay chân, bắt đầu toát ra lông màu đen, dần dần biến thành một con chuột.
- Không xong!
Ngạo Nhân Vương thần sắc hoảng sợ, mắt thấy sắp biến thành một con chuột, hắn vội vàng tế ra một khối xương cốt, khối xương này phi thường to lớn, là hai chân xương dung hợp mà thành, tản mát ra khí tức màu đen bàng bạc, trong không khí còn tràn ngập mùi thi thối, xương này có ma khí vô cùng dày đặc.
- Là xương đùi của Tai Nạn Thiên Tôn.
Đôi mắt Mục Vân sáng ngời, khối xương này hiển nhiên là xương đùi của Thiên Tôn tai nạn.
- Mục Vân, thay ta giải trừ nguyền rủa, nếu không ta hủy diệt khối xương đùi này.
Ngạo Nhân Vương gầm gừ, hắn nhất thời sơ sẩy, bị biếm súc nguyền rủa của Mục Vân trấn áp, lúc này đại họa sắp biến thành một con chuột, nội tâm hắn cũng lo lắng không thôi.
Nghe Ngạo Nhân Vương uy hiếp, trong lòng Mục Vân nhất thời trầm xuống, nếu Ngạo Nhân Vương hủy diệt xương đùi, hắn sẽ không công mà về.
- Mục Vân, mặc kệ hắn, để hắn biến thành chuột, xương chân không còn thì không còn, chúng ta ít nhất còn có xương cánh tay.
Lệnh Hầu Vương Sách khuyên nhủ, hắn chỉ muốn chém giết Ngạo Nhân Vương, như vậy Nhân Nguyên bút có thể khôi phục uy lực.
Mục Vân cắn răng, không ngờ Ngạo Nhân Vương lại dùng loại thủ đoạn uy hiếp này.
- Ta hận một người khác uy hiếp ta, xương đùi bị hủy liền hủy, dù sao còn có xương thân và hộp sọ, lão tử hôm nay sẽ biếm ngươi.
Đôi mắt Mục Vân sắc bén, vẻ mặt quyết đoán, trên tay không ngừng phóng xuất ra khí tức nguyền rủa.
- Tốt, Mục Vân, nam tử hán đại trượng phu, đủ quyết đoán!
Lệnh hầu Vương Sách mừng rỡ, vỗ tay nở nụ cười.
Khí tức biếm súc nguyền rủa, không ngừng bộc phát trên người Ngạo Nhân Vương, lông cả người Ngạo Nhân Vương càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đen, lỗ tai đã biến thành lỗ tai chuột.
- Tiểu tạp chủng, coi như ngươi tàn nhẫn!
Ngạo Nhân Vương nổi giận mắng, dưới sự trấn áp của lời nguyền biếm súc, ngay cả tiếng nói của hắn cũng trở nên bén nhọn như chuột.
Đột nhiên, Ngạo Nhân Vương hít sâu một hơi, chuyển dời khí tức nguyền rủa toàn thân đến cánh tay trái, đuôi chuột sau lưng hắn biến mất, lỗ tai cũng trở lại bình thường, lông xù trên người tản đi, nhưng cánh tay trái của hắn lại mọc đầy lông chuột.
Đã hoàn toàn chuột hóa.
Xoạt.
Ngạo Nhân Vương rút ra một thanh đao nhọn, quyết định nhanh chóng, chém đứt cánh tay trái.
Sắc mặt Mục Vân khẽ biến, Ngạo Nhân Vương này thật sự quyết đoán, đây là khí phách tráng sĩ đoạn cổ tay, đẩy toàn bộ khí tức nguyền rủa lên cánh tay, lại chặt đứt cánh tay, cứ như vậy, tránh được nguy cơ trở thành chuột.
Nhưng hai chân hắn vốn đã tàn phế, lúc này lại đứt một tay, nguyên khí toàn thân tổn thương quá lớn.
- Mục Vân, ngươi chờ cho ta, đợi ta thăng cấp Cổ Thánh, chính là tử kỳ của ngươi.
Ngạo Nhân Vương cắn răng, che miệng vết thương bị gãy tay, chật vật xoay người rời đi.
- Giao xương đùi ra đây.
Mục Vân hét lớn một tiếng, muốn xông lên đuổi theo.
Nhưng lao ra hai bước, hắn cảm thấy đầu choáng váng, cả người hư nhược, liên tục thi triển huyết tinh bạo cùng Cứu cực nguyền rủa, thân thể hắn tải trọng phi thường nghiêm trọng.
Mắt thấy Ngạo Nhân Vương sắp chạy thoát, nhưng trong lúc bất chợt, một đạo thân ảnh xinh đẹp hiện ra, đây là một mỹ phụ nhân phong vận động lòng người, mỗi một bước đi, đều có hoa sen xuất hiện ở dưới chân nàng, thật sự là từng bước sinh liên, tư thái muôn vàn.
- Bồng Lai tiên tử.
Mục Vân nhìn thấy mỹ phụ nhân này, nhất thời sợ ngây người.
Mỹ phụ nhân này, dĩ nhiên là đảo chủ Bồng Lai Tiên Đảo, Bồng Lai tiên tử.
Mục Vân chỉ cho rằng mình hoa mắt, hắc y kiếm nữ rõ ràng giết chết Bồng Lai tiên tử, hắn còn luyện chế Bồng Lai tiên tử thành khôi lỗi, nhưng hiện tại, Bồng Lai tiên tử xuất hiện ở nơi này, khí tức bàng bạc, dĩ nhiên cũng là cao thủ nửa bước Cổ Thánh, phi thường lợi hại.
Mục Vân cảm thấy da đầu tê dại, đây là chuyện gì xảy ra, Bồng Lai tiên tử sao lại ở chỗ này.
- Ngạo Nhân Vương, còn muốn chạy? Đưa xương chân cho ta.
Bồng Lai tiên tử nhìn chằm chằm Ngạo Nhân Vương, quát to.
- Ha ha, thối bà nương, ta muốn đi, ai có thể ngăn cản ta?
Vẻ mặt Ngạo Nhân Vương đầy kiêu căng, tuy rằng hai chân tàn phế, cánh tay trái cũng đứt đoạn, nhưng hắn dù sao cũng là nửa bước cao thủ Cổ Thánh, hơn nữa còn là khí linh Nhân Nguyên bút, hắn muốn đi, coi như Bồng Lai tiên tử cũng rất khó ngăn cản hắn.
- Hừ, ngươi muốn mang đi xương đùi, làm sao có dễ dàng như vậy.
Trên bàn tay nhỏ nhắn của Bồng Lai tiên tử hiện ra một bức tranh cổ, nàng ôm tranh cổ, từng đoạn giai điệu phóng thích ra ngoài, giai điệu này mang theo bi thương nhàn nhạt, ly tư ưu thương, quanh quẩn trong thiên địa, giống như trời đất, động lòng người.
Mục Vân cảm thấy đoạn giai điệu này, phi thường quen thuộc, chính là lời nguyền chia tay độc đáo của Tai Nạn Thiên Tôn.
Bồng Lai tiên tử thi triển lời nguyền chia tay, hiển nhiên lợi hại hơn so với Ôn Hoàng Tô Diêm rất nhiều.
Lời nguyền chia tay của nàng phóng thích ra ngoài, hung hăng hướng Ngạo Nhân Vương bao phủ mà đi.
Ngạo Nhân Vương toàn thần phòng bị, nhưng không nghĩ tới, lời nguyền chia tay cũng không phải công kích hắn, mà là xương đùi của Tai Nạn Thiên Tôn.
Sưu...
Xương đùi Tai Nạn Thiên Tôn, bị nguyền rủa chia tay bao phủ, nhất thời rời khỏi thân thể Ngạo Nhân Vương, hướng Bồng Lai tiên tử bay đi.
- Thối bà nương, ngươi dám.
Ngạo Nhân Vương kinh hãi thất sắc, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Mà xương đùi Tai Nạn Thiên Tôn đã rơi vào tay Bồng Lai tiên tử.
- Ha ha, Ngạo Nhân Vương, khối xương đùi này ta muốn rồi, ngươi nếu như không phục, có bản lĩnh liền tới đây cướp về.
Bồng Lai tiên tử cười lạnh nói.
- Tốt lắm, rất tốt, Bồng Lai tiên tử, hôm nay ta chịu chiết nhục này, một ngày nào đó, ta sẽ phụng trả gấp trăm lần, cáo từ.
Ngạo Nhân Vương hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, hai chân hắn đã tàn phế, lại chặt đứt một cánh tay, hiển nhiên không phải là địch thủ của Bồng Lai tiên tử, lúc này nhanh chóng rời đi.
Mà ở phía sau Bồng Lai tiên tử, Linh Lung tiên tử chậm rãi đi ra, nàng nhìn xương đùi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Bồng Lai muội muội, xương chân này cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận