Vô Thượng Thần Đế

Chương 3568: Ôn Hoàng Tô Diêm (1)

Thi Phi Huyên chảy nước mắt, trong lòng ngũ vị trần tạp, vừa kích động, vừa vui sướng, vừa thương tâm, vừa thổn thức, muốn nói cái gì đó, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ là nghẹn ngào nức nở, khóc đến lê hoa đái vũ.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Vũ Vô Tình nhìn thấy Mục Vân, hơi cả kinh, sau đó mừng như điên nói:
- Ha ha ha, thật sự là trời giúp ta, nghe nói ngươi cướp đi nửa mảnh Thiên Nguyên kính, chỉ cần giết ngươi, Thiên Nguyên Kính chính là của ta.
Đôi mắt Vũ Vô Tình lóe ra hàn mang, lộ ra sát khí, xách tam xoa kích, đột nhiên đánh về phía Mục Vân.
Tu vi của hắn, là Thánh Nhân tiểu vị cảnh, luận thực lực, còn kém Thi Vô Mệnh.
Vũ Vô Tình đương nhiên cũng biết rõ điểm này, đơn đả độc đấu, quả thực chính là tặng đầu người, tuyệt đối đánh không lại Mục Vân.
Cho nên hắn vừa ra tay đã gọi đệ tử thủ hạ tới, ước chừng hơn mười thân ảnh, đánh tới Mục Vân.
Hắn muốn ỷ vào người đông thế mạnh, nhất cử chém giết Mục Vân.
- Thất kiếp trảm long, nhất kiếp phong, Hắc Long phong tai.
Mục Vân đứng tại chỗ, bất động.
Vũ Vô Tình mừng rỡ, cho rằng Mục Vân đã bị dọa choáng váng, lúc này xông lên.
Nhưng tiếp theo, trên người Mục Vân liền bộc phát ra từng cỗ phong bạo khủng bố, những cơn bão này, ầm ầm rung động, quả thực chính là tai nạn, vừa phóng thích ra đã biến thành lốc xoáy ngập trời, hơn nữa còn là màu đen.
Lốc xoáy màu đen vừa xuất hiện, bầu trời vốn sáng ngời, liền hoàn toàn tối tăm xuống, tràng diện tận thế, từ đó giáng xuống.
Dưới cơn lốc xoáy màu đen bao trùm, thực vật trên mặt đất, toàn bộ đều bị xoắn nát, ngay cả mặt đất cũng bị lật úp, lộ ra thạch mạc hoang vắng.
Những chiến sĩ song dực Ngân Sư xung phong mà đến, dưới vòi rồng cắn nuốt, trong nháy mắt kêu thảm thiết lên, thân thể hóa thành một đoàn huyết nhục mơ hồ, sau đó bị phong nhận đầy trời cắt thành thịt băm nhỏ, thi cốt không còn.
Đây mà là bão tố gì, quả thực chính là thiên tai.
Vũ Vô Tình hoàn toàn trợn tròn mắt, nhìn sóng gió đánh tới, hắn vội vàng vận chuyển nội công, bảo vệ thân thể, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Thi Phi Huyên cũng thiếu chút nữa bị phong bạo cuốn đi, nhưng Mục Vân nhẹ nhàng vẫy tay, nắm lấy nàng, tiện tay ôm vào trong ngực, một trận cảm giác mềm nhũn, cũng truyền đến.
Hai người ở trong phong nhãn, xung quanh cuồng phong hô hào, nhưng bên trong phong nhãn lại một mảnh bình tĩnh.
- Đáng chết, đây là thánh quyết gì, uy lực thật lớn.
Vũ vô tình cắn chặt răng, muốn phá vỡ cơn bão để thoát ra ngoài, nhưng trên trời dưới đất, toàn bộ đều bị lốc xoáy chiếm cứ, hắn tả xung hữu đột, cũng không xông ra được.
- Không cần chạy, lưu mạng lại đi.
Ngữ khí Mục Vân lãnh đạm, tràn ngập sát khí sắc bén, hắn vung tay lên, chư thiên phong bạo dung thành một thể, hóa thành một đạo phong bạo kiếm khí xuyên qua thiên địa, lăng không chém giết mà xuống.
Đông...
Thân hình của Vũ Vô Tình trong nháy mắt bị phong bạo kiếm khí chém đứt, chết tại chỗ.
Thi Phi Huyên nhìn thấy một màn này, nhất thời sợ ngây người, không thể tưởng được một đoạn thời gian ngắn không gặp, thực lực của Mục Vân lại cường đại đến mức khủng bố như vậy.
Phải biết rằng, Vũ Vô Tình là cao thủ Thánh Nhân tiểu vị cảnh, mà Mục Vân chỉ là Hóa Thánh mà thôi, lấy Hóa Thánh chi thân, một chiêu chém giết cao thủ Thánh Nhân, thật sự quá kinh người. Mục Vân hài lòng gật gật đầu, Thất Kiếp Trảm Long Quyết này, không hổ là thượng cổ thánh quyết, uy lực quả nhiên lợi hại, chỉ là kiếp thứ nhất mà thôi, có thể dễ dàng chém giết cao thủ Thánh Nhân tiểu vị cảnh, nếu luyện đến kiếp thứ bay, thật không biết lợi hại đến mức nào.
- Ngươi...... Ngươi trở nên mạnh mẽ như vậy khi nào?
Thi Phi Huyên nhìn Mục Vân, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thần sắc sùng bái cùng kinh hỉ.
Mục Vân nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói:
- Thi tiểu thư, sao ngươi lại tới nơi này?
Thi Phi Huyên nhìn bộ dáng có chút lạnh lùng của Mục Vân, một trận chua xót, nói:
- Ta. Ta bồi người kia tới đây, muốn cướp lấy Thiên Độc Cổ Tháp.
- Người kia?
Mục Vân nhíu nhíu mày.
- Ừm, tên của người kia, ta không muốn nói, hắn rất lợi hại, ngoại trừ cha ta ra, hắn chính là nhân vật lợi hại nhất Thi Hoàng thành chúng ta, vẫn bị nhốt trong thiên lao, nhưng gần đây, phụ thân ta thả hắn ra, hắn hiện tại đi cùng ta, chuẩn bị cướp lấy Thiên Độc Cổ Tháp.
Thi Phi Huyên thành thật trả lời, ở trước mặt Mục Vân, nàng một chút giấu diếm cũng không có.
- Ngươi không cần phải nói với ta chi tiết như vậy.
Mục Vân thở dài một tiếng, nói:
- Lúc trước ngươi đã cứu ta một lần, nếu như không phải ngươi, ta đã bị phụ thân ngươi giết chết, hôm nay ta cũng cứu ngươi một lần, giữa chúng ta, ân ân oán oán, như vậy một khoản xóa bỏ, về sau, chúng ta không còn nợ nần, cáo từ.
Nói xong, Mục Vân chắp tay, xoay người rời đi.
- Thi Vân...
Thi Phi Huyên nhìn bóng lưng hắn, chua xót một trận.
- Ta là Mục Vân.
- Mục... Mục Vân, ngươi chẳng lẽ thật sự tuyệt tình như vậy?
Thi phi Huyên nói.
Mục Vân im lặng không trả lời, lắc đầu, muốn rời đi.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một cỗ khí tức cực kỳ cường đại, từ xa xa lao đến.
Cỗ khí tức này, cường đại như thế, sắc bén như thế, hung mãnh như thế, Mục Vân trong nháy mắt khiếp sợ, cơ bắp cả người căng thẳng, giống như dã thú súc thế chờ phát động, ngưng thần đề phòng.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh, từ xa chạy tới.
Đây là một thiếu niên khuôn mặt thật thà, hắn mặc áo vải, chân đi giày cỏ, bên hông treo một cây sáo xương, ngũ quan tướng mạo phi thường hiền lành, trên mặt mang theo nụ cười hồn nhiên.
- Không xong, hỏng bét, người kia đến rồi!
Tiếng Quy Nhất nổ tung bên tai Mục Vân.
- Rốt cuộc hắn là ai?
Mục Vân nhìn thấy thiếu niên thật thà như vậy, lại có một loại xúc động muốn nôn mửa, trong mũi hắn ngửi được một mùi hôi nồng nặc, mùi rất kỳ quái, giống như mùi thi thể, lại giống như cá chết thối rữa một ngàn năm, tóm lại là phi thường khó ngửi.
Thiếu niên áo vải này, đôi mắt hồn nhiên, khuôn mặt thật thà, nhưng trên người hắn lại tản mát ra một cỗ mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi.
Mục Vân vừa lui lại lui, ngay cả Thi Phi Huyên cũng liên tục lui về phía sau.
Thiếu niên này, khí tức là dị thường cường đại, ít nhất là Thánh Nhân cực vị cảnh, thiếu chút nữa, liền sẽ lên trời, trở thành Đại Thánh mệnh cùng thiên tề.
Cao thủ Thánh Nhân cực vị cảnh, Mục Vân lần đầu tiên nhìn thấy.
- Tiểu thư, ngươi gọi ta, ta đến đây.
Thiếu niên bẩm sinh nói, ánh mắt đầy trong suốt.
Thi Phi Huyên nói:
- Ngươi đứng lại, không nên tới gần ta.
- A, ta biết rồi, thật ngại quá.
Thiếu niên liên tục xin lỗi, sau đó nhìn thấy Mục Vân, nói:
- A, ngươi là Mục Vân, ta biết ngươi, lệnh truy nã của ngươi đã dán đầy toàn thành, ta rất thích ngươi.
Hai mắt thiếu niên lộ ra thần sắc mừng rỡ, không có cừu hận, không có phẫn nộ, không có địch ý, chỉ có vui sướng tinh khiết, giống như gặo phải bằng hữu.
- Ta muốn giết ngươi, ngươi lại đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận