Vô Thượng Thần Đế

Chương 3952: Tâm sự với Diệu Tiên Ngữ

Phía sau, hơn trăm đệ tử, từ từ đi theo, không dám khinh thường.
Vị trước mắt này chính là đệ tử của tông chủ, tương lai nhất định là đệ tử ưu tú trong Tiêu Dao sơn, bọn họ có thể may mắn được tuyển chọn làm đệ tử trên núi Mục Vân, đó là may mắn ba đời.
Một phần công việc này, hơn mười vạn đệ tử ngoại sơn, không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng nghĩ đến.
Bên trong Tiêu Dao sơn, nội sơn chủ yếu có ba trăm sáu mươi ngọn núi.
Muốn một mình có được một ngọn núi, đó phải là đệ tử cảnh giới Thánh Tôn.
Đệ tử cảnh giới Thánh Tôn, một mình chiếm cứ một ngọn núi, bình thường được xưng là đệ tử phong chủ, những đệ tử này, ở trong Tiêu Dao sơn, tuyệt đối là thiên tài đứng đầu.
Mà đệ tử đạt tới Thánh Hoàng cảnh, chỉ có tư cách lựa chọn một chỗ ở trên đỉnh núi đệ tử phong chủ.
Mà những đệ tử này, lại được xưng là đệ tử phong phó.
Đây chính là cấu tạo của đệ tử nội sơn Tiêu Dao Sơn.
Mà đệ tử ngoại sơn, lại là hơn một ngàn vạn người, chen chúc trên một ngọn núi, ngoại sơn nguyên lực nồng đậm, cùng với thiên địa linh khí, không có cách nào so sánh với nội sơn.
Cho nên muốn ở trong nội sơn, biện pháp đầu tiên chính là trở thành Thánh Hoàng cảnh, làm một đệ tử phong phó, biện pháp thứ hai, chính là thành tựu Thánh Tôn, trở thành chủ nhân một phong, đệ tử phong chủ.
Biện pháp thứ ba, chính là giống như bọn người La Thần, làm đệ tử tông chủ, hoặc là môn hạ đệ tử của thất đại trưởng lão, trở thành tôi tớ trên đỉnh của bọn họ.
Tuy nói là tôi tớ, nhưng chỉ cần chăm chỉ một chút, chiếu cố tốt chủ tử, chủ tử cao hứng, ban thưởng đồ đạc, có thể ở ngoại sơn cả đời cũng không chiếm được.
Dù sao, thân truyền đệ tử của tông chủ, hoặc là đệ tử thân truyền của thất đại trưởng lão, đó là bảo bối của cả Tiêu Dao Sơn.
Mặc dù chưa tới Thánh Tôn, cũng có tư cách, trở thành đệ tử phong chủ, chiếm cứ một ngọn núi.
Mục Vân chính là như thế.
Hơn nữa, Mục Vân là đệ tử thứ năm của tông chủ, trở thành đệ tử tôi tớ trên đỉnh của hắn, không thể thiếu chỗ tốt.
Giờ phút này, Mục Vân mang theo Diệu Tiên Ngữ lên núi.
Cả ngọn núi, cao mấy trăm thước, cũng không cao lớn, mà ở lưng chừng núi, từng dãy kiến trúc, xếp chồng lên nhau, ngàn người ở lại đều không thành vấn đề.
Từng con chim bay, chuyên dùng để sử dụng trong Tiêu Dao Sơn.
Một số dược điền được khai phát, trồng linh thảo linh dược.
Còn có rất nhiều kiến trúc cầu nhỏ chảy nước, đình đài lầu các vân vân, đẹp không gì sánh được.
Nửa sườn núi này chính là nơi các đệ tử tôi tớ ở lại, chăm sóc tất cả những việc vặt vãnh của toàn bộ ngọn núi.
Mà trên đỉnh núi, kiến trúc nguy nga, trang trí xinh đẹp, rất đặc sắc, những kiến trúc này, đều có trận pháp gia trì, có thể ngăn cách dò xét, âm thanh vân vân, vô cùng huyền diệu.
Mục Vân một đường đi tới, tiến vào không ít tông môn, gặp qua không ít kiến trúc, nhưng cho tới bây giờ, kiến trúc Tiêu Dao Sơn này, đúng là cao lớn mênh mông.
Dù sao, Tiêu Dao Sơn chính là bá chủ Khôn Hư giới, mà Khôn Hư giới so với nhân giới lúc trước thì đẳng cấp cao hơn rất nhiều.
Nhìn bốn phía, Mục Vân cũng nhịn không được tán thưởng.
Ngược lại Diệu Tiên ngữ, thần thái bình tĩnh.
Lên đến đỉnh núi, dưới một chòi đình hóng mát, Mục Vân ngồi xuống.
Đám người La Thần rất có ánh mắt, phất phất tay, mỗi người tản ra.
Mục Vân giữ chặt Diệu Tiên Ngữ, cười nhạt nói:
- Thất phu nhân của ta, quả nhiên đã quen với sự hùng vĩ thần kỳ, hiện tại nhìn thấy những thứ này, một chút cũng không kinh ngạc.
Diệu Tiên Ngữ giận dữ nói:
- Muôn vàn cảnh tượng, đều kém hơn chàng ở trước mặt ta.
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Lời này tựa hồ hẳn là ta nói mới đúng không?
Diệu Tiên Ngữ nhìn bốn phía, nói:
- Kiến trúc trong núi này, rất nhiều ám hợp trận pháp, hơn nữa cũng có mấy chỗ, đều tồn tại thánh khí, bất quá không thể so sánh với Đan Đế phủ!
- Ta ngày xưa ở Đan Đế phủ, cung điện ở lại là một chí tôn thần khí.
Nghe được lời này, vẻ mặt Mục Vân đầy kinh ngạc.
Nơi ở là một kiện chí tôn thần khí.
Đan đế phủ này, thủ bút thật sự rất lớn.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, năm đó phụ thân từng nói qua, nhân giới sở dĩ hiện giờ nhỏ yếu như vậy, chính là bởi vì năm đó đệ nhất thần đế Diệp Tiêu Dao thi triển phong cấm ở nhân giới.
Để phòng ngừa mình chết, thì Đế Minh sẽ hủy diệt nhân giới.
Cũng chính phong ấn này, khiến cho nhân giới cùng đại thiên thế giới cách nhau, càng ngày càng lạc hậu.
Cho đến bây giờ, ngay cả một tam nguyên giới cũng kém hơn.
Đệ Nhất Thần Đế thi triển phong cấm, tất nhiên cực kỳ khó mở ra, lúc trước bảy thế lực lớn Đan Đế phủ, liên kết mà đến, nghĩ rằng không chỉ mua được tin tức cực kỳ có giá trị từ trong Thiên Cơ Các, mà còn hao phí cái giá thật lớn, mới có thể trong thời gian ngắn ngủi tiến vào nhân giới.
Hiện giờ, trong Tam Nguyên giới, hắn đã phân phó Lý Ngạo Tuyết trở về xử lý.
Rời khỏi nhân giới đã trăm năm, không biết nhân giới hiện tại, Mục tộc, là quang cảnh cỡ nào.
Mục Vân hiện tại cũng có thể cảm nhận được ý nghĩ của ông ngoại năm đó.
Nhân giới cho dù có nhỏ yếu, cũng là nơi sinh của nhân tộc, không có nhân giới tồn tại, làm sao có thể tồn tại thế lực của nhân tộc trong đại thiên thế giới hiện nay.
Có lẽ, ý nghĩ của ông ngoại chính là, nếu người chết, cũng tất sẽ bảo tồn nhân giới bất diệt.
Mặc dù nhân giới hiện tại, yếu ớt đến đáng thương, nhưng chung quy vẫn tồn tại.
Mà hắn, không chỉ phải tuân thủ ý nguyện của ông ngoại, mà còn phải làm được quang diệu nhân giới, làm cho nhân giới trở thành một giới mạnh nhất trong đại thiên thế giới này.
- Thánh vị được thiên địa tán thành, Quân vị cùng thiên địa đồng tồn, tôn vị thì là có được thiên địa lực.
Diệu Tiên Ngữ từ từ nói:
- Đại thiên thế giới này, rực rỡ, nhưng ta chỉ muốn cùng chàng cả đời ở bên nhau.
- Ta từng không chỉ một lần nghĩ, nếu chàng năm đó, không xuất sắc như vậy, không đi tới hôm nay, có lẽ chúng ta hiện giờ, vẫn ở trong Bắc Vân thành, an ổn sinh sống.
- Phải không?
Mục Vân cười nói:
- Vậy nàng có thể chướng mắt ta.
- Vậy cũng chưa chắc.
Diệu Tiên nói:
- Chàng có biết, khi đó, vì sao ta vẫn luôn làm khó chàng?
Mục Vân suy nghĩ một chút, lúc hắn còn chưa xuyên qua, quả thật, Diệu Tiên Ngữ này chính là người nghịch ngợm nhất trong lớp.
- Bởi vì nàng thích ta?
- Vậy cũng không phải!
Diệu Tiên Ngữ cười nói:
- Chỉ là cảm giác, khi đó chàng làm cho người ta đau lòng, không tự chủ được muốn trêu ghẹo chàng.
- Cho đến khi có một lần.
Diệu Tiên Ngữ dùng hai tay vuốt ve hai má Mục Vân, nghiêm túc nói:
- Có một lần, ta nhìn thấy chàng ngồi dưới bóng cây đọc sách, tự nhiên, đọc chính là những tạp thư kia, nhưng chàng khi đó, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, làm cho người ta cảm giác, tràn ngập khả năng vô hạn.
- Ta khi đó suy nghĩ, nếu chàng là một võ giả, mặc kệ thiên phú như thế nào, ta đều sẽ ở cùng chàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận