Vô Thượng Thần Đế

Chương 1816: Các ngươi là ai? (2)

- Cẩn thận một chút.
Nhậm Cương Cương dặn dò Mục Vân.
- Ừm!
Tới gần giếng cổ, hết thảy cũng không có dị dạng.
Nhưng ngay khi Mục Vân cúi đầu nhìn giếng cổ, trong chớp nhoáng này, hết thảy đều cải biến.
Bên trong giếng cổ, sóng nước nhộn nhạo, thân ảnh Mục Vân biến mất tại chỗ...
Thấy cảnh này, Nhậm Cương Cương nhất thời gấp, tiến lên, đi vào trong giếng cổ.
Sau một khắc, Nhậm Cương Cương cũng biến mất không thấy gì nữa.
Một bên khác, Lạc Kiếm Tuyết, Ngọc Thanh Lan, Hoán Thanh Sa ba người nghe được tiếng la của Thiên Hân Nhi, vội vàng chạy tới.
Thấy cảnh này, bốn người lo lắng.
- Làm sao bây giờ?
Hoán Thanh Sa có phần chân tay luống cuống.
- Chúng ta cũng đi vào, nhìn xem tình huống như thế nào.
Lạc Kiếm Tuyết một ngựa đi đầu, tiến lên, tiến vào bên trong.
Nhìn thấy Lạc Kiếm Tuyết xông ra, Thiên Hân Nhi tự nhiên không kịp chờ đợi tới gần giếng cổ.
Trong một cái chớp mắt, sáu thân ảnh biến mất trên miệng giếng.
Giếng cổ, vẫn là bộ dáng như trước, giống như hết thảy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân và Nhậm Cương Cương lại kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.
Hai người bọn họ hiện tại bị giếng cổ hút xuống dưới, xuất hiện ở trong một mảnh hải dương.
Nói đúng ra, là trong hồ nước mênh mông vô bờ, cũng không phải hải dương.
Hai người đứng vững trong nước, nhìn bốn phía, ánh mắt mang theo kinh ngạc.
Từ miệng giếng đến nơi đây, bọn hắn không biết chuyện gì phát sinh đã xuất hiện ở vị trí này.
Trong lúc hai người kinh ngạc, bốn thân ảnh rơi xuống.
- Cương ca!
- Chủ nhân!
Bốn người chính là bốn người Thiên Hân Nhi, nhìn thấy Mục Vân cùng Nhậm Cương Cương bình yên vô sự, bốn người đều thở dài một hơi.
- Mọi người cẩn thận một chút.
Mục Vân nhìn bốn phía nói:
- Trong này, rất cổ quái.
- Ừm!
Mấy người đều nhẹ gật đầu.
Mục Vân hiện tại nhìn phía trước, im lặng không nói.
Khắp nơi bên trong Kim Tiên di chỉ đều cổ quái.
Nếu như nói, một mảnh đại lục này là lãnh địa của vị Kim Tiên trước kia, bên trong lãnh địa có chín chín tám mươi mốt Kim Tiên hộ vệ.
Mà tám mươi mốt tên Kim Tiên hộ vệ, không biết nguyên nhân gì, riêng phần mình cầm một khối Kim Tiên Lệnh, giấu kín.
Tám mươi mốt khối Kim Tiên Lệnh, có thể ở địa phương của từng người bên trong Kim Tiên di chỉ.
Tám mươi mốt địa phương khác nhau.
Mục Vân hiện tại coi như có một chút manh mối.
Mà Nhậm Cương Cương cảm giác được Kim Tiên Lệnh, đó là chứng minh, nơi này có thể có một khối Kim Tiên Lệnh.
Hiểu rõ điểm này, trong lòng Mục Vân càng thêm khẳng định, địa phương cổ quái mà bọn hắn tự nhiên tiến vào có tồn tại Kim Tiên Lệnh.
- Mọi người đi cùng một chỗ, nhìn nơi này đến cùng có gì cổ quái.
Mục Vân vừa dứt lời, Nhậm Cương Cương chính đi ở phía trước.
Quay đầu nhìn Mục Vân, Nhậm Cương Cương cười nói:
- Hiện tại thực lực của ta còn mạnh hơn ngươi, ta ở phía trước, xuất hiện chuyện gì, có thể kịp phản ứng.
- Ngươi cái tên này...
Mục Vân biết, Nhậm Cương Cương lo lắng cho hắn.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân cũng không ngăn cản, cười nói:
- Đi thôi, Nhậm sư huynh!
Mấy người tiến lên cùng một hướng, Mục Vân hiện tại quan sát bốn phía, hồn lực khuếch tán ra, muốn nhìn một chút ngọn nguồn của giếng này, đến cùng có gì cổ quái.
Mà theo bọn hắn không ngừng tiến lên, phía trước dần dần trở nên khác biệt.
Theo đạo lý mà nói, bọn hắn hiện tại đang ở dưới đáy giếng, hẳn là hoàn cảnh u ám mới đúng.
Thế nhưng dòng nước xung quanh mấy người tựa hồ tản ra ánh sáng, đi tới chỗ nào, đều sáng rõ ràng.
Dần dần, mấy người nhìn phía trước tựa hồ trở nên không giống nhau.
- Cái đó là...
Phía trước đáy giếng, ánh sáng sáng loáng lóng lánh nhàn nhạt, trước người mấy người xuất hiện một cái bong bóng.
Kia cũng không phải một cái bong bóng đơn giản.
Mà là bong bóng rộng chừng mấy ngàn mét.
Thấy không rõ tình cảnh bên trong bong bóng, nhưng có thể nhìn thấy, hết thảy dòng nước chảy qua bong bóng thì sẽ lách qua.
Thấy cảnh này, Mục Vân sững sờ.
Bong bóng thật cổ quái, luôn cảm giác có khí tức đặc biệt xuất hiện.
- Nhâm huynh, ngươi phát hiện bên trong bong bóng có khí tức gì đặc biệt?
Mục Vân mở miệng hỏi.
Nhậm Cương Cương hiện tại cũng là tứ phẩm Thiên Tiên, luận cảnh giới, mạnh hơn Mục Vân một bậc.
- Không có.
Nhậm Cương Cương dụng tâm cảm thụ, thế nhưng căn bản không có gì.
- Không có?
- Thật không có.
Sắc mặt Mục Vân càng cổ quái.
Chẳng lẽ hắn nhạy cảm quá?
Nghĩ tới chỗ này, trong lòng Mục Vân nhịn không được thầm mắng Minh Nguyệt Tâm.
Gặp lại nữ nhân này hai lần, đều có quan hệ đến nước.
Mà mấu chốt của vấn đề là, mỗi một lần gặp được nữ nhân này, nàng đều rất đói khát cưỡng hiếp hắn.
Hai lần gặp gỡ, trên cơ bản đều gặp ở trong nước, hắn thật có cảm giác Minh Nguyệt Tâm thời khắc nào đó sẽ xuất hiện.
Cái này khiến trong lòng của hắn rất khó chịu.
Loại cảm giác này, thực sự... Biệt khuất.
Hiện tại, cơ hồ gặp được bảo địa trong nước, trong lòng của hắn đều có bóng tối.
- Đã như vậy, chúng ta tiến vào dò xét một phen.
- Ừm!
Nhậm Cương Cương đi phía trước, Mục Vân cảnh giác bốn phía, sáu thân ảnh, tới gần bong bóng to lớn.
Nhậm Cương Cương đi phía trước, nhìn bong bóng, đưa tay ra.
Trong chớp nhoáng, bàn tay Nhậm Cương Cương xuyên qua bong bóng, tiến vào bên trong.
Thấy cảnh này, mấy người đều kinh ngạc.
Mấy người đi đến phía trước, đưa tay ra, đám người dễ dàng tiến vào bên trong bong bóng.
Lập tức, không khí thanh tịnh, khí hậu mang theo ấm áp đập vào mặt.
Giờ phút này, bọn hắn trong nháy mắt xuyên qua bong bóng, tiến vào bên trong.
Khi nhìn thấy cảnh trí bên trong bong bóng, mấy người sửng sốt.
Bên trong bong bóng khổng lồ, khắp nơi đều tràn đầy sinh vật quý hiếm dưới đáy biển.
San hô, rong biển, một ít kỳ trân dưới đáy biển, một ánh mắt căn bản không nhìn thấy bờ.
Nơi này, giống như thế giới nhạc viên dưới đáy biển, tràn đầy cảm giác trân quý.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người kinh hô.
Nơi này, thực sự mới lạ.
- Thật đẹp!
Thiên Hân Nhi nhịn không được hoảng sợ than.
- Không được đụng những vật kia.
Mục Vân không quên dặn dò:
- Địa phương càng mỹ lệ, càng... Giết người ở trong vô hình.
Mục Vân ảnh báo để mấy người kịp phản ứng.
Bọn hắn hiện tại đang ở dưới đáy biển, bên trong Kim Tiên di chỉ, mà không phải đến du lãm ngắm cảnh.
- Ừm!
Mấy người cẩn thận từng li từng tí nhìn bốn phía, dưới tình huống bực này, sơ ý một chút có khả năng chết không có chỗ chôn.
- Các ngươi là ai?
Trong lúc mấy người Mục Vân đang quan sát bốn phía, một tiếng quát lại đột nhiên vang lên.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, lần lượt từng thân ảnh xuất hiện trước mặt mấy người.
Ước chừng hơn mười thân ảnh đi, một người cầm đầu là nam tử đầu trọc.
Nam tử đầu trọc nhìn mấy người, mở miệng quát.
Nghe đến lời này, Nhậm Cương Cương lại nhăn mày.
- Các ngươi là ai?
- Muốn chết!
Nghe Nhậm Cương Cương không khách khí hỏi lại, nam tử đầu trọc quát:
- Nơi này là đệ tử Tam Cực Thiên Minh phát hiện, các ngươi cút nhanh, nếu không...
- Nếu không ngươi làm gì?
- Giết sạch các ngươi.
Nam tử đầu trọc hung hăng quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận