Vô Thượng Thần Đế

Chương 842: Giết Lâm Chính Anh (1)

Một kiếm vừa ra, cứng rắn ngăn chặn Khống Mộc Hóa Sinh Quyết của hắn, quả thực để hắn nâng lên một nửa hơi, bị người cứng rắn chèn nghẹn trở về, quá mức thống khổ.
Nhưng thống khổ này cũng không có kết thúc, bóng dáng Mục Vân lại bất ngờ xuất hiện.
Mục Vân thời khắc này nắm chặt hai tay, mặt ngoài thân thể xuất hiện một tầng ánh sáng bảy màu nhàn nhạt.
Ánh sáng bảy màu như lưu ly kim thân bảy màu, nhìn cũng không khác thường.
- Mục Vân, ta biết là ngươi!
Nhìn thấy Mục Vân công tới, Lâm Chính Anh giận không kềm được, gầm thét:
- Chỉ là lục trọng, ngươi muốn đối kháng với lão phu, lão phu để ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là...
Lâm Chính Anh còn chưa nói xong, song quyền Mục Vân đã đánh tới.
Song quyền cùng nhau oanh ra, tiếng lốp bốp vang lên.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, tiếng oanh minh đinh tai nhức óc vang vọng.
Toàn bộ mặt đất, dùng hai người làm trung tâm bộc phát ra từng tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tiếng oanh minh bao phủ phía trên toàn bộ mặt đất.
Trong khoảnh khắc, hai bóng người lui ra hai bên, tiếng lốp bốp nổ đùng đoàng, thế mà còn chưa tiêu tán.
Mục Vân đánh ra song quyền, có thể nói mang theo lực lượng cường đại của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, nhất thời, các loại lực lượng xâm nhập vào bên trong thân thể Lâm Chính Anh, lôi điện, thủy hỏa lao vào trong người Lâm Chính Anh xoay tròn, khuấy động ngũ tạng lục phủ của hắn.
- Đáng chết!
Cảm nhận được lực lượng trong cơ thể thay đổi, Lâm Chính Anh thầm mắng một tiếng, vội vàng lui lại.
Mà giờ khắc này Tiêu Doãn Nhi ở sau lưng cũng không vì nhìn thấy Mục Vân mà quên hết tất cả, ngược lại rất nhanh xuất thủ, công kích lần nữa.
- Tiện nhân!
Lâm Chính Anh giờ phút này cảm giác được công kích, nhảy lên không né tránh, Huyền Nguyệt công kích lao thẳng tới Mục Vân.
Nhìn thấy Huyền Nguyệt công kích, Mục Vân cũng không dám ngạnh kháng, bay lên.
Oanh...
Huyền Nguyệt công kích lao thẳng về sau lưng Mục Vân, triệt để nổ tung, cỏ bảy màu bên trong phạm vi vài trăm mét này hóa thành hư không.
Mạnh!
Mục Vân ứa mồ hôi lạnh, nguýt một cái nói:
- Doãn Nhi, nàng muốn mưu sát thân phu à.
- Ta...
Tiêu Doãn Nhi hổ thẹn nói:
- Ta muốn giúp chàng.
- Ha ha, không sao, bất quá Lâm Chính Anh, ngươi chạy rất nhanh.
Mục Vân vừa dứt lời, Lâm Chính Anh ở trong hư không bất ngờ xuất hiện, Mục Vân đánh ra một trảo.
U Minh Quỷ Trảo!
Nhìn thấy Mục Vân không hiểu thấu đánh ra một U Minh Quỷ Trảo chộp tới hư không, Tiêu Doãn Nhi sững sờ.
Thế nhưng tiếp theo, một tiếng nói âm trầm đột nhiên vang lên.
- Mục Vân, ngươi muốn chết!
Thân ảnh Lâm Chính Anh bị ép từ khỏi hư không lần nữa xuất hiện, khống chế cỏ cây trước người, hóa thành tường gỗ lấp kín, đón đỡ trước người.
Tiếng bành bịch vang lên, tường gỗ nháy mắt bị quỷ trảo của Mục Vân móc ra năm cái động.
- Ta muốn chết, vậy ngươi đến giết ta đi.
Hai tay Mục Vân chắp ra sau, đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra ý cười bí hiểm.
- Ngươi làm sao có thể phát hiện ta?
Lâm Chính Anh khó tin, nhìn Mục Vân.
- Ngươi cứ nói đi?
Mục Vân ha ha cười nói:
- Bởi vì thân ảnh của ngươi thực sự rất dễ dàng bại lộ.
- Ngươi muốn chết!
Lâm Chính Anh không nghĩ tới mình thế mà bị Mục Vân giễu cợt.
Ăn song quyền vừa rồi, cho tới bây giờ, thân thể của hắn đều trong lúc mơ hồ mang theo một tia run rẩy.
Cảnh giới của hắn rõ ràng mạnh hơn Mục Vân, phòng ngự vốn nên mạnh hơn Mục Vân một bậc mới đúng.
Nếu đối đầu trực tiếp, cả người Mục Vân hẳn là triệt để phế đi mới đúng chứ.
Nhưng bây giờ Mục Vân nhìn không sao, ngược lại là hắn, bên trong cơ thể nhận thương tổn không nhẹ.
Hắn đâu nào biết, tam đạo lưu ly kim thân của Mục Vân kết hợp thành một đạo, mà càng dung hợp cùng long mô, phòng ngự mặt ngoài thân thể có thể xưng nghịch thiên.
- Tiểu tử, ta trước giết ngươi, lại giết nữ nhân của ngươi, để ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng!
Lâm Chính Anh nhìn Mục Vân, trong mắt dạt dào sát cơ.
- Vậy ngươi phải giết được ta rồi hãy nói.
Mục Vân âm sâm cười.
- Ngớ ngẩn, ta là Vũ Tiên cảnh bát trọng, lợi hại hơn ngươi cái gì? Đó chính là khống chế lực lượng không gian.
Lâm Chính Anh cười to:
- Khóa chặt thân ảnh của ngươi, ta nhìn ngươi như thế nào công kích.
Nghe đến lời này, Mục Vân giả vờ như lâm đại địch, nhưng lại âm thầm cười lạnh.
Khóa chặt?
Vậy ngươi có thể khóa chặt mới được.
Trong chốc lát, Lâm Chính Anh bỏ qua Tiêu Doãn Nhi ở một bên, lao thẳng tới Mục Vân.
Hắn biết, so với Mục Vân, Tiêu Doãn Nhi hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Có lẽ Tiêu Doãn Nhi kế thừa truyền thừa Thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa, nhưng theo hắn nghĩ, Mục Vân lại như một đầu độc xà, một Liệp Ưng, bất cứ lúc nào ngắm chuẩn lấy con mồi của mình, loại người này, cho người cảm giác thực sự quá mức âm trầm.
Loại âm trầm này cũng không phải tới từ thực lực mạnh yếu, mà là kiệt ngạo cùng bất tuân bên trong tính cách.
- Ngươi chạy không thoát!
Lâm Chính Anh vung tay lên, khống chế không gian quanh người Mục Vân.
Mặc dù chỉ có năm mét vuông, nhưng đủ để triệt để bao phủ bóng dáng Mục Vân.
Trong chốc lát, Mục Vân chỉ cảm thấy mặt ngoài thân thể của mình giống như thêm ra một cỗ trói buộc vô hình, loại trói buộc kia, nhìn không thấy, sờ không được, nhưng tồn tại thật sự rõ ràng.
Không gian pháp tắc!
Đây chính là điểm mạnh của võ giả cảnh giới Vũ Tiên cảnh bát trọng.
Chưởng khống không gian, có thể một mực khống chế đối thủ đến chết, đối thủ căn bản không có cách phản kháng.
Nhìn thấy Mục Vân bị Lâm Chính Anh triệt để vây khốn, Tiêu Doãn Nhi biến sắc, vội vàng xông về phía trước.
- Tiểu nha đầu, ngươi trước thành thành thật thật đợi đi.
Lâm Chính Anh đánh ngược về sau một chưởng, cỏ dại khắp nơi trong lúc nhất thời vọt mạnh lên, tiếng rầm rầm vang lên, cỏ dại trên mặt đất cất cao, hình thành một bức tường bằng cây cỏ.
Làm xong hết thảy cũng chỉ trong nháy mắt.
Chỉ cần Lâm Chính Anh tạm thời ngăn cản Tiêu Doãn Nhi, một hơi thời gian, đầy đủ chém giết Mục Vân.
- Ngươi thật đơn thuần!
- Cái gì?
Nghe thấy Mục Vân mở miệng nói lời này, Lâm Chính Anh ngẩn người.
- Ngươi có từng nghĩ tới, tại sao Thạch Châm lại chết trong tay ta?
Tại nháy mắt Lâm Chính Anh xuất thủ, Mục Vân cười hỏi:
- Không phải thực lực hắn ngang bằng ngươi sao?
Đúng thế!
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Chính Anh triệt để mộng.
Thạch Châm cũng là Vũ Tiên cảnh bát trọng, nương tựa theo xuyên toa không gian, tăng thêm thực lực phòng ngự của bản thân hắn có thể xưng biến thái. Sao lại bị Mục Vân giết chết?
Chẳng lẽ...
- Không cần đoán, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Ngay giờ phút này, Lâm Chính Anh đang bên trong mê hoặc đột nhiên phát hiện, Mục Vân bị giam cầm giờ đang vừa sải bước ra, nâng tay lên, một quỷ chưởng bất ngờ xuất hiện.
Sao lại thế!
Thấy cảnh này, Lâm Chính Anh triệt để ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận