Vô Thượng Thần Đế

Chương 2123: Trường Hồng Quán Nhật Thương

Vương Tâm Nhã mỹ lệ chỗ ở, vô luận giữa hai người kết hợp bao nhiêu lần, khí tức toàn thân Vương Tâm Nhã vẫn đơn thuần, loại khí tức này, không thể không nói, muốn mạng già của Mục Vân.
- Ta thấy Thuần Dương Tiên Lộ hấp thu còn không triệt để, chúng ta ngâm nhiều một hồi đi.
Mục Vân nói, nhìn Vương Tâm Nhã, cười hắc hắc nói:
- Nhàn rỗi nhàm chán, ta nghĩ, chúng ta chơi trò chơi đi.
- Trò chơi gì?
- Trò chơi tạo ra con người!
Vừa dứt lời, Mục Vân trở mình lên ngựa...
- Lưu manh.
-...
Bên trong máng đá, đại chiến luân phiên.
Mà giờ khắc này, bên trong Di Thiên đại điện cũng như thế.
Đệ tử đến từ từng thế lực cho dù nhìn thấy Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn xuất động đệ tử cảnh giới Kim Tiên, vẫn không nguyện ý thúc thủ chịu trói.
Dù sao, không có ai không muốn sống.
Tất cả mọi người muốn mạng sống, tình thế hỗn loạn, đại bộ phận võ giả, đều xâm nhập đến bên trong mật địa.
Thế nhưng bên trong Di Thiên đại điện, khắp nơi đều là màn sương Tiên khí, căn bản khó tìm.
Kết quả, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cùng đệ tử các đại thế lực bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột.
Thỉnh thoảng, hai bên xuất hiện trong tầm mắt mới phát hiện đối phương, một trận tranh đấu, không thể tránh được.
Tranh đấu dạng này, khi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn xuất hiện hơn mười vị Kim Tiên, thắng lợi, có khuynh hướng đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Mà mọi người ở chỗ này tranh đấu lại không phát hiện, Di Thiên đại điện có chỗ gì đặc biệt.
Chỉ có Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người không chỉ hưởng thụ thế giới của hai người, luân phiên khoảng cách tiếp xúc, càng tìm thấy Thuần Dương Tiên Lộ cùng kỳ vật thế gian như Thiên âm Loa.
Mục Vân càng phát giác, Di Thiên đại điện không đơn giản.
Hiện tại, bên trong máng đá, chỉ còn lại vụn áo của Vương Tâm Nhã, hai người đã rời đi nơi đây, trở lại phía trên.
- Vân lang, Thiên âm Loa thật thần kỳ, bên trong dung nạp đủ tiếng, giống như có một loại ma lực, để người có thể rất dễ dàng lắng nghe.
Vương Tâm Nhã kinh ngạc không thôi.
- Kia là tự nhiên, ngay cả tiếng kia của Tâm nhi nàng đều có thể giải khai, Thiên âm Loa tự nhiên bao hàm toàn diện.
- Chàng còn nói!
Vương Tâm Nhã lần nữa hừ một tiếng.
- Hảo hảo, không nói.
Mục Vân khẽ mỉm cười.
- Hiện tại, đoán chừng Di Thiên đại điện đã hỗn loạn, chúng ta tiếp tục đi tới đi.
- Chậm trễ thời gian dài như vậy, đoán chừng không ít người đã vượt qua chúng ta, tiếp tục đi tới...
- Còn không phải chàng...
Vương Tâm Nhã xì mắng.
- Thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn nam nhân chỉ cần hai ba giây mới tốt hả?
Mục Vân cười ha ha một tiếng, hai tay chắp ra sau, đi ở phía trước.
Hai người lần nữa tiến lên, hướng về chỗ sâu.
Lần này, hai thân ảnh đi trên mặt nước, trong lúc tiến lên phía trước, dần dần, màn sương Tiên khí bắt đầu giảm bớt, phía trước hai người xuất hiện một tòa cung điện.
Nhưng không giống với cung điện khác, cung điện này phiêu phù ở trên mặt nước.
Cung điện trên nước.
Dài trăm mét, rộng trăm mét, cao trăm mét, nguy nga đứng vững, chỉ là hiện tại, phía trên cung điện có hai thân ảnh đang đứng, tựa hồ đang thủ hộ an toàn.
- Là hai Kim Tiên theo chân Lộ Đạp Vân.
Mục Vân thấp giọng nói.
- Xem ra mấy người Lộ Đạp Vân đã đi vào.
Vương Tâm Nhã thấp giọng nói:
- Vân lang, chúng ta làm sao bây giờ?
- Trước xem tình huống một chút.
Mục Vân đứng đó, ở bên trong mê chướng thấp giọng nói:
- Lộ Đạp Vân, Phong Động Thương, Phiến Vũ ba người, không chỉ là nhất phẩm Kim Tiên đơn giản, nếu ba người là nhất phẩm, ta còn có thể chu toàn một chút, nhưng thực lực ba người thâm bất khả trắc.
- Bất quá, nơi này, người không biết, tùy tiện xâm nhập, là muốn chết, bọn hắn không có kiến thức rộng rãi như ta, vạn nhất làm hư, chúng ta ngược lại có thể nhặt chỗ tốt.
Mặc dù biết khả năng này rất nhỏ, nhưng Mục Vân hiện tại cũng không muốn từ bỏ.
Sau khi phát hiện Thiên âm Loa cùng Thuần Dương Tiên Lộ, muốn để hắn từ bỏ bảo bối nơi này, quá khó.
Thời gian từ từ trôi qua, hai thân ảnh lẳng lặng chờ đợi tại biên giới mê vụ Tiên khí.
Mà hai đệ tử thủ vệ thời khắc cảnh giác bốn phía, cẩn thận từng li từng tí.
Bên trong đại điện không có tiếng gì vang lên, rất kỳ quái.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên trong đại điện đột nhiên xuất hiện một tiếng bành vang.
Tiếng vang nổ bể ra, đại điện xuất hiện một cột khói đặc.
Hai tên đệ tử giữ ở ngoài cửa nhìn nhau, vọt vào.
Chỉ nghe được bên trong đại điện hỗn loạn lung tung một lúc rồi lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Trọn vẹn qua mười mấy phút, vẫn không có bất kỳ dị động gì.
Kỳ quái.
Mục Vân cuối cùng mở lời:
- Ta đi vào trước nhìn, hơi không cẩn thận, bỏ chạy, nàng ở chỗ này chờ ta!
- Tốt!
Vương Tâm Nhã nhẹ gật đầu.
Mục Vân có rất nhiều thủ đoạn, nàng cũng không lo lắng sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Vừa dứt lời, Mục Vân đi về phía đại điện.
Thẳng đến bên trong đại điện, vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Trong nháy mắt Mục Vân bước vào đại điện, phát hiện, hơn mười thân ảnh bên trong đại điện ngổn ngang lộn xộn, ngã đầy đất.
Những người kia cũng nhìn thấy Mục Vân tiến đến.
ba Thân ảnh cầm đầu chính là Lộ Đạp Vân, Phong Động Thương, Phiến Vũ ba người.
Nhìn thấy ba người, Mục Vân cười cười.
Bởi vì mười mấy người hiện tại quỷ dị ngã nhào trên đất, từng người không có cách đứng dậy.
- Là ngươi.
- Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân, ba người la to.
- Xú tiểu tử, nơi đây cũng không phải ngươi có thể đến, thức thời mau chóng rời đi.
Lộ Đạp Vân khẽ nói.
- Không muốn chết liền lăn.
- Tiểu tử, không đi, cũng đừng trách chúng ta hạ thủ tàn nhẫn.
Ba người nhìn Mục Vân, trên mặt mang theo tức giận.
Mà Mục Vân đứng ở cửa đại điện, không có tiến vào.
Hắn phát hiện, đại điện dài trăm mét, sàn nhà là trắng đen xen kẽ.
Mà giờ khắc này, những người kia riêng phần mình đang ở bên trong ô vuông, không cách nào động đậy.
- Hảo!
Mục Vân cười nói
- Đều bị vây khốn, giống như lão hổ bị bẻ móng vuốt và răng nanh, đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt.
Nghe đến lời này, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Kia Phiến Vũ quát:
- Làm sao ngươi biết?
Nói xong, Phiến Vũ hối hận.
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Chẳng lẽ Sở Thiên Vận không có nói cho các ngươi biết, ta là một tiên trận tông sư sao? Hơn nữa còn là đỉnh giai.
Vừa nghe lời này, mấy người tức đến phát run.
Bọn hắn giờ khắc này đang bị trận pháp vây khốn.
Bên trong đại điện này thế mà còn có trận pháp, thật sự sơ suất.
- Nhìn ba vị cũng không chịu phục.
Mục Vân nhìn đại điện, nhìn kỹ trái phải, cuối cùng xác định, tiến lên.
Bước đầu tiên, đi trên một khối gạch màu đen.
Thân thể của hắn không có bất kỳ dị động gì.
Trận pháp càng không có chút ba động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận