Vô Thượng Thần Đế

Chương 3604: Chém chết Trần Vũ Thiên.

- Phương Thiên Nhạc, Thi Hoàng Thành cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi, ngươi lại đây giúp ta.
Trần Vũ Thiên nhìn đệ tử thủ hạ bị làm thịt, cũng không phẫn nộ, mà thản nhiên mặc cả.
- Xin lỗi, Trần huynh đệ, công hội sát thủ chúng ta, không giống với tổ chức dong binh, chúng ta không cần tiền, chúng ta muốn công pháp, muốn đan dược, muốn pháp bảo, Thi Hoàng Thành nguyện ý xuất ra một bộ Bạch Cốt Bá Thể Quyết, hơn nữa còn năm khỏa Ngọc Nguyên Châu, bảo ta lấy đầu ngươi.
Phương Thiên Nhạc tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút anh vũ, trên mặt có mấy vết sẹo, hiện ra khí tức sắc bén.
- Thì ra đầu của ta không đáng giá như vậy, một bộ công pháp cùng mấy khỏa Ngọc Nguyên Châu, có thể làm cho ngươi bán mạng.
Trần Vũ Thiên cười lạnh một chút, bàn tay dò xét vào hư không, một cây roi hỏa diễm thiêu đốt, hiện ra.
Mặt Phương Thiên Nhạc không đổi sắc, bỗng nhiên rút ra Cửu Hoàn Quỷ Đầu Đao, sau đó lấy ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau thân đao.
Nhìn động tác của Phương Thiên Nhạc, sắc mặt Trần Vũ Thiên lập tức thay đổi, buột miệng kinh hô.
- Địa Nguyên Thư! Lại là Địa Nguyên Thư!
Trên tờ giấy kia, viết hai chữ ‘Tuyết Địa’, thì ra là một trang Địa Nguyên thư.
- Đầu Trần huynh đệ, đương nhiên không tiện nghi, ít nhất phải thêm một trang Địa Nguyên thư.
Phương Thiên Nhạc ha hả cười, vung hoành đao lên, một trang nguyên thư lăng không lơ lửng ra, một cỗ hàn khí lạnh lẽo, trong nháy mắt lan tràn ra ngoài.
Trong khoảnh khắc, vùng đất trong phạm vi mấy dặm đã biến thành tuyết, từng cỗ bão tuyết, không ngừng tràn ra, khí tức lạnh lẽo, điên cuồng lan tràn, bao bọc một mảnh cây cối trang bị.
Đệ tử ở gần Địa Nguyên Thư trong nháy mắt biến thành băng điêu.
- Đáng chết, Thi Hoàng Thành tìm được Địa Nguyên thư ở đâu?
Trần Vũ Thiên cắn răng, hiện tại toàn bộ doanh địa đã biến thành tuyết, cục diện rất bất lợi.
Tuyết rơi dày và sương giá, nhảy múa đầy trời.
Toàn bộ doanh trại, trở thành thế giới băng tuyết.
Đội ngũ cửu đỉnh thương hành, được huấn luyện bài bản, đối mặt với bão tuyết tập kích, cũng không có kinh hoảng, mà nhanh chóng tập kết thành trận, đứng vững gót chân trong gió tuyết.
Chỉ là mặt đường tuyết trơn trượt, không thích hợp cho kỵ binh xung phong, bọn họ chỉ có thể đứng tại chỗ chờ lệnh, không có biện pháp đi ra ngoài trợ chiến, chỉ có mấy tham tướng, có thể phá tan xiềng xích gió tuyết, đi ra ngoài hội hợp cùng Trần Vũ Thiên.
Mà Huyết Nô ở cạnh như Mục Vân, thừa dịp hỗn loạn, đã chạy tán loạn, binh lính tự lo không xong, cũng vô lực đuổi theo.
Mục Vân lặng lẽ đi tới bên ngoài doanh trại, mấy đệ tử tham tướng vây quanh Trần Vũ Thiên, đối diện là nhân mã của công hội sát thủ.
Người của công hội sát thủ cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người, nếu Trần Vũ Thiên có thể tập kết đội ngũ, dưới sự xung phong của kỵ binh, binh phong nghiền ép qua, đám sát thủ này chắc chắn sẽ trở thành bột mịn.
Nhưng Phương Thiên Nhạc xuất ra Địa Nguyên thư, cả thiên địa đều biến thành thế giới của tuyết, gió tuyết hô hào, kỵ binh không cách nào xung phong, ưu thế binh lực của Trần Vũ Thiên không sử dụng được.
- Rất tốt, Phương Thiên Nhạc, ngươi chỉ có chút nhân thủ, cũng dám tới đây ám sát ta, hôm nay ta sẽ để cho ngươi nhìn, Trần Vũ Thiên ta lợi hại.
Trần Vũ Thiên tuy rằng lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng cũng không kinh hoảng, tay phải nắm hỏa diễm trường tiên, hung hăng vung lên, sóng nhiệt cuồng bạo gào thét mà ra, gió tuyết chung quanh cũng theo đó tản đi.
- Ha ha ha, ta nghe nói Cửu Đỉnh thương hành ngươi gần đây thu mua được một trang Địa Nguyên Thư, nhưng chưởng môn các ngươi thiên vị, ban cho Dương Đỉnh Thiên, cũng không cho ngươi, nếu như ngươi cũng có Địa Nguyên Thư, ta nào dám đến?
Phương Thiên Nhạc nắm chặt Quỷ Đầu Đao, bàn tay run lên, chuông chuông vàng trên người đao vang lên, có chút dễ nghe.
- Hừ, Phương Thiên Nhạc, ngươi không cần châm ngòi ly gián, ta không cần Địa Nguyên Thư, vẫn có thể giết ngươi.
Trần Vũ Thiên vung trường tiên, bay ra, vung roi đánh về phía Phương Thiên Nhạc.
Phương Thiên Nhạc tay cầm Quỷ Đầu Đao, lập tức vung đao giết ra.
Sát thủ áo đen phía sau hắn bay vút như u linh, từ bốn phương tám hướng vây công Trần Vũ Thiên.
Tham tướng trái phải Trần Vũ Thiên lập tức cầm đao xông lên, song phương lâm vào hỗn chiến, tràng diện hỗn loạn không chịu nổi.
Mục Vân trốn trong rừng cây xa xa, yên lặng nhìn cảnh tượng này.
Hiện tại cục diện hỗn chiến, ngang hàng tương đương, chỉ sợ trong thời gian ngắn không cách nào phân ra thắng bại.
- Lôi Hoàng Đỉnh, hiện ra.
Trong lúc bất chợt, Trần Vũ Thiên hét lớn một tiếng, xuất ra một đại đỉnh cổ xưa.
Đại đỉnh này có toàn thân màu tím, thân đỉnh khảm nạm một viên Cổ Lôi Ngọc, trong đỉnh lôi quang chớp chớp, tản mát ra khí tức lôi đình mênh mông.
Mục Vân cảm nhận được một cỗ hồng hoang cổ khí cường đại, Lôi Hoàng đỉnh kia lại ẩn chứa hồng hoang cổ khí dồi dào.
- Thì ra là pháp bảo mang theo hồng hoang cổ khí.
Thần sắc Mục Vân vừa động, nếu như đoạt lại Lôi Hoàng Đỉnh, đưa cho Quy Nhất, Quy Nhất tên này nhất định sẽ rất cao hứng.
- Mau lui!
Phương Thiên Nhạc nhìn thấy Lôi Hoàng đỉnh, nhất thời biến sắc, mãnh liệt quát to.
Sát thủ trái phải của hắn, cũng phi thường cơ động, lập tức rút lui.
- Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!
Trần Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm quyết, Lôi Hoàng Đỉnh bộc phát ra từng đợt sấm sét kinh thiên động địa, chỉ thấy từng đạo điện quang, từng viên lôi cầu, điên cuồng nổ tung ra.
Có mấy sát thủ tránh né không kịp, bị lôi điện oanh kích, hóa thành than cốc tại chỗ, ngã xuống đất mất mạng.
Sấm sét đầy trời, không ngừng oanh tạc ra, mặt đất chấn động, tràng diện hỗn độn không chịu nổi.
- Trần huynh đệ, cần gì phải liều mạng như vậy.
Sắc mặt Phương Thiên Nhạc trầm xuống, nói:
- Ta nghe nói Cửu Đỉnh thương hành, có cửu đại cổ đỉnh, mỗi một cổ đỉnh, đều ẩn chứa lực lượng thông thiên, nhưng muốn khống chế cổ đỉnh, cần hao phí rất nhiều thọ mệnh, ngươi tu luyện đồng tử công, thọ mệnh cũng không dài, tội gì lãng phí khí lực.
- Hừ, ta hôm nay cho dù hao phí nửa đời thọ mệnh, cũng phải chém giết ngươi!
Trần Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, Lôi Hoàng đỉnh vọt lên trời, giống như như mặt trời, in trên bầu trời đêm, chiếu rọi trên mặt đất, từng trận lôi đình điện quang mênh mông, điên cuồng nổ tung xuống.
Đệ tử thủ hạ của Phương Thiên Nhạc phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ bị Lôi Đình tập kích, thân thể bạo liệt mà chết, thi cốt không còn.
Mục Vân ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, âm thầm kinh ngạc, uy lực của Lôi Hoàng Đỉnh này thật lớn.
Bất quá Trần Vũ Thiên phải trả giá lớn, cũng đồng dạng không nhỏ.
Trên khuôn mặt Trần Vũ Thiên toát ra từng nếp nhăn, tóc cũng bắt đầu trở nên hoa râm.
Hắn là một tiểu hài tử, trên mặt tiểu hài tử, đột nhiên mọc ra nếp nhăn, bộ dáng thoạt nhìn, thật sự có chút quỷ dị, làn da non nớt của hắn, cũng trở nên khô quắt héo rũ xuống, tuổi thọ không ngừng tiêu hao.
- Ngươi cho dù hao hết tuổi thọ, cũng giết không chết ta.
Bàn tay Phương Thiên Nhạc vung lên, một ngọn núi gào thét mà ra, lơ lửng trên không.
Đây là pháp bảo độc môn của hắn, Thiết Chưởng Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận