Vô Thượng Thần Đế

Chương 922: Chân hồn dung hợp thân thể (1)

Mà cùng lúc đó, ngàn vạn đại thế giới, phía trên cửu thiên ngân hà.
Nơi này, tọa lạc lấy một thế lực vạn năm trước vô cùng cường đại - Vân Minh.
Chỉ là vạn năm trước, truyền ra tin tức Minh chủ Vân Minh Mục Vân vẫn lạc, toàn bộ Vân Minh, trong khoảnh khắc phát ra toàn lực, ý đồ xác nhận tính chân thực của tin tức này.
Thế nhưng cuối cùng, lại không thể không thừa nhận, thiên chi kiêu tử ngày xưa đúng là vẫn lạc.
Mà hiện nay Vân Minh thì nương tựa theo một đời tiên sư Mạnh Tử Mặc một thân một mình chống đỡ.
Cũng may dưới tay còn có tứ đại hộ pháp, giúp đỡ nàng, nếu không hiện tại Vân Minh đã sớm giải tán.
Quan trọng nhất, không có Mục Vân, Vân Minh như mất đi chủ tâm cốt, một ít thành viên hạch tâm, đánh mất đấu chí, trầm mê sa đọa, mà đổi thành một số người lại ẩn cư sinh hoạt, không hỏi thế sự.
Trong mắt bọn hắn, Vân Minh không có Mục Vân, đã không thể lại gọi là Vân Minh.
Bọn hắn muốn báo thù, thế nhưng cừu nhân quá cường đại, bọn hắn không thể không ẩn lui.
Hôm nay Vân Minh không bằng Vân Minh vạn năm trước.
Giờ phút này, phía trên cửu thiên ngân hà, bên trong đại điện Vân Minh.
Một bóng người xinh đẹp thản nhiên ngồi ở bên trên vị trí chủ vị, nhìn hai thân ảnh phía dưới.
- Hách Đằng Phi, tìm tới tung tích Tạ Thanh chưa?
Mạnh Tử Mặc nhìn phía dưới, hờ hững nói.
- Không!
- Ngươi thân là một trong bốn hộ pháp, cầm đầu Thanh Long hộ pháp, Tạ Thanh đối với Mục Vân quan trọng cỡ nào, ta không cần nói nhiều.
- Mạnh tiên tử bớt giận, ta hiểu rõ, ta sẽ lần nữa tăng lớn cường độ tìm kiếm.
Hách Đằng Phi chắp tay, cung kính nói.
Mạnh Tử Mặc nhẹ gật đầu.
- Chung Hào! Chuyện đàm phán như thế nào?
Nam tử được xưng là Chung Hào, chắp tay nói:
- trước mắt, hết thảy công việc Vân Minh ta, đều dựa vào đan dược Mạnh tiên tử giao dịch để chèo chống, thế nhưng những tông môn kia, được một tấc lại muốn tiến một thước, lại còn nói chất lượng đan dược của Mạnh tiên tử càng ngày càng kém, cố ý đè thấp giá cả!
- Bạch Hổ!
Nghe đến lời này, Thanh Long hộ pháp trừng mắt liếc Bạch Hổ Chung Hào, ra hiệu hắn không nên nói nữa.
- Không sao cả!
Mạnh Tử Mặc giờ phút này đứng dậy, nhìn về phía trước, nói:
- Mạnh Tử Mặc ta được xưng là đệ nhất Đan Tiên ngàn vạn đại thế giới, bằng không phải người khác tôn sùng, dựa vào là thực lực mình, bọn hắn không nguyện ý mua, vậy liền thôi!
- Phu phụ Tôn Diễn Châu cùng Hàn Tuệ đâu?
- Mạnh tiên tử, hai người bọn họ...
- Nói!
Mạnh Tử Mặc lạnh lùng nói.
- Vũ Hóa Thiên Cung ép người quá đáng, tranh đoạt một cái mạch khoáng của Vân Minh, hai người suất quân đang đối đầu!
Hách Đằng Phi bất đắc dĩ nói.
Phanh...
Một tiếng phanh vang vang lên, Mạnh Tử Mặc nhìn phía dưới, đột nhiên quát.
- Thanh Long Bạch Hổ!
- Có thuộc hạ!
- Vũ Hóa Thiên Cung khinh người quá đáng, há có thể nhục Vân Minh ta, hai người các ngươi mỗi người lãnh năm vạn binh, tiến đến chi viện Hàn Tuệ, Tôn Diễn Châu hai người, tứ đại hộ pháp Vân Minh ta ra hết, chính là muốn để bọn hắn hiểu rõ, hắn không còn ở đây thế nhưng Vân Minh là tâm huyết suốt đời của hắn, ai, cũng không thể tùy ý ức hiếp.
- Thuận tiện, phát ra tin tức, Vân Minh ta chuẩn bị tổ chức một trận đấu giá hội, đấu giá Thánh Tâm Cửu Thiên Đan.
Thánh Tâm Cửu Thiên Đan!
Nghe đến lời này, Hách Đằng Phi cùng Chung Hào đều sững sờ.
Đan dược như thế, có thể xưng cực phẩm bên trong tiên đan, mà lại luyện chế cần tinh huyết duy trì.
- Mạnh tiên tử!
Nghe đến lời này, trên mặt hai người lộ ra biểu lộ bi phẫn.
- Đi!
- Vâng!
Cuối cùng, hai người chắp tay, rời khỏi đại điện.
Bên trên đại điện tráng lệ, một bóng người xinh đẹp lặng yên ai thán một tiếng.
- Hỗn đản, ngươi, đến cùng ở nơi nào?
Một tiếng ai thán, vô tận ai oán.
Không có Mục Vân, hết thảy đều không giống, thế nhưng qua thời gian vạn năm, Mục Vân thật còn sống? Hay triệt để đã chết!
Nàng không biết.
Chỉ là những chuyện này, lại không phải Mục Vân hiện tại có thể dự liệu được!
Thời khắc này Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như muốn nổ tung, bị đỉnh ba chân bao vây, hết thảy quanh người hắn triệt để tiêu tán.
Mục Vân hiểu rõ, hắn bị Tiên Đỉnh đưa vào đến bên trong thông đạo không gian.
Giống như lần trước Ma Đế Tra Khắc bắt hắn từ Trung Châu. Chỉ là lần này, mang đi hắn là Tiên Đỉnh.
Mà ghê tởm hơn là, Tiên Đỉnh này khiến cho hắn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, thế nhưng hắn căn bản không có cách khống chế Tiên Đỉnh, ngược lại bị Tiên Đỉnh mang theo bay về phương xa, đến cùng là nơi nào, hắn lại không biết.
Nhưng hắn tận mắt thấy, mình tựa hồ rời khỏi không gian bích chướng ba ngàn tiểu thế giới, Tiên Đỉnh mang theo mình, một đường lao vùn vụt.
Mà bên trong đường đi chẳng có mục đích, Mục Vân chỉ cảm thấy tim đập của mình càng ngày càng chậm chạp.
Lạc Tuyết Thần Châm giờ phút này còn ở bên trong trái tim của hắn.
Đây là Tiên khí!
Mục Vân căn bản không có cách nào loại trừ.
Thế nhưng Lạc Tuyết Thần Châm lại từng giờ từng phút tiêu hao sinh mệnh lực của hắn, đến khi đến một tia cuối cùng mình tựa hồ sắp đến điểm cuối cùng của nhân sinh, sắp tiêu tán.
Tiếng vù vù vang lên ở bên tai, Mục Vân chỉ cảm thấy hết thảy xung quanh mình đều thay đổi.
Thân thể của hắn không bị khống chế, tán loạn ra, hóa thành đầy trời lưu tinh, biến mất không thấy gì nữa.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân cảm giác được hồn phách của mình, tựa hồ rời khỏi thân thể của mình.
Thế nhưng dần dần, hắn càng cảm giác được, tình cảnh trước mắt mình cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Biến hóa bực này, Mục Vân căn bản không có cách khống chế.
Biến hóa không cách nào khống chế mới là biến hóa đáng sợ nhất.
Mục Vân tỉnh táo lại, nhìn chân hồn của mình rời khỏi thân thể.
- Sẽ không thật muốn chết đi chứ!
Mục Vân tự lẩm bẩm.
- Ngươi còn sợ chết sao?
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, tiếng Quy Nhất đột nhiên vang lên.
- Nói nhảm, ngươi không sợ chết.
- Ta sợ, mà ngươi sợ chết còn thi triển Đại Tác Mệnh Thuật, một lòng muốn chết, còn sợ chết làm gì.
- Lười nhác nói với ngươi!
Mục Vân sợ chết, thế nhưng hắn càng không muốn nhìn không người có thể ngăn cản Vân Lang, tàn sát sạch sẽ đám người Huyết Minh.
- Tiểu tử ngươi, tự mình muốn chết, hiện tại sợ chết, còn tốt, lão già kia lưu lại tiền vốn cho ngươi bảo mệnh, thế nhưng lần sau, ngươi còn làm ẩu, tuyệt đối chết chắc.
Lão già kia?
Mục Vân vừa định hỏi là ai đã nhìn thấy phía dưới, vị trí trái tim của mình, một vòng anh sáng màu lục nhàn nhạt lặng yên khuếch tán ra.
Ấn ký màu lục kia!
Mục Vân đột nhiên nhớ tới.
Ấn ký màu lục, chính là ban đầu ở bên trong Đại Hoang sơn, bên trong thế giới dưới lòng đất, lão đầu lưu ở trên người hắn.
Cho tới nay, ấn ký chỉ lưu lại một đạo ấn ký nhàn nhạt trên người Mục Vân, chưa bao giờ có biến hóa đặc thù, không nghĩ tới hôm nay thế mà lại biến thành bộ dáng này.
- Quy Nhất, lão già kia, đến cùng lai lịch thế nào?
Mục Vân bây giờ vẫn nhớ kỹ một con Hỏa Long lúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận