Vô Thượng Thần Đế

Chương 2396: Quỳ xuống xin lỗi (1)

Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân đại khái biết, người này là tộc trưởng Tử Văn Yêu Lang nhất tộc - Tử Đỉnh Thiên, ngũ phẩm Tiên Vương cảnh.
- Tô Chiến, đã lâu không gặp.
Tử Đỉnh Thiên mở miệng, lời nói có chút âm lãnh.
- Sao?
Chỉ là hiện tại, nghe được lời tử đỉnh thiên nói, Mục Vân lại ngẩn ra.
Dường như có điều gì đó không ổn.
Ngữ khí Tử Đỉnh Thiên không đúng, hơi có chút không đủ.
Hắn ta cần nghe thêm một câu để xác nhận.
- Mục tiên sinh.
Tô Thiến hiện tại vội vàng chạy tới, nói:
- Mục tiên sinh, ngài vẫn đi vào trong phòng trước, chúng ta tuy rằng lần này tiêu diệt Sở gia cùng Mã gia, nhưng Tử tộc trưởng sẽ không nhằm vào chúng ta, chỉ cần chúng ta giao đủ đan dược, ngươi ở chỗ này, Tử Vũ nhất định sẽ tìm ngươi.
- Trước tiên tìm một chỗ trốn đi.
Tô Thiến vội vàng nói, thở hồng hộc, có vẻ rất khẩn trương, một chút cảnh sắc kia lắc lư ở trước người Mục Vân.
Mục Vân mấy ngày nay vừa mới khôi phục được thằng em, hiện tại bị kích thích, không biết vì cái gì, rất dễ xúc động.
Sau khi trấn an huynh đệ, Mục Vân cười khổ nói:
- Không sao, ta sẽ không đi gây phiền toái, nếu bọn họ tiếp tục dây dưa, ta không ngại. Giết bọn chúng!
- Giết...
Tô Thiến buồn khổ, khẩn trương nói không nên lời.
Mà hiện tại, tất cả mọi người Tử Đỉnh Thiên mang đến đều hạ xuống.
Tô Thiến không kịp giải thích, lôi kéo Mục Vân trở lại phòng.
- Suỵt!
Ý bảo Mục Vân im lặng, Tô Thiến gắt gao kéo cánh tay Mục Vân, tựa vào bên cửa, xuyên thấu qua khe cửa, nhìn ra bên ngoài, những hộ vệ kia hiện tại phân tán khắp Tô gia, cầm đao kiếm đứng vững.
Mà so với Tô Thiến khẩn trương, Mục Vân hiện tại lại biểu tình cổ quái.
Tô Thiến hiện tại hơi khom người, đứng ở trước người hắn, từ phía sau nhìn ra cánh cửa, đường cong duyên dáng sau lưng, xuyên thấu qua váy lụa bên dưới, có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết.
Quan trọng nhất là, nữ nhân này khom lưng, phía sau vừa hay đối diện với hắn, tư thế hai người hiện tại thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Một đôi mắt hạ xuống, Mục Vân nhìn dáng người Tô Thiến, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khác biệt, tiểu huynh đệ lần nữa có phản ứng.
- Mẹ kiếp, thành thật một chút!
Mục Vân thầm mắng.
Nhưng gần đây đang trong giai đoạn tái tạo thân thể, huyết nhục từ hai chân hắn đến bên hông có chút không phối hợp, không quá nghe thân thể sai khiến.
Tô Thiến hiện tại nằm sấp giữa khe cửa, nhìn ra bên ngoài, tâm tình đầy lo lắng.
Hiện tại không thể để Mục Vân đi ra ngoài.
Nhưng hiện tại nàng lại đột nhiên cảm giác được dưới thân sau lưng có một cỗ khí tức cực nóng truyền đến.
Tô Thiến hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng hiện tại, nàng cũng không xoay người, giống như không phát hiện, ngược lại đứng ở nơi đó, tiếp tục nhìn ngoài cửa.
Trong phòng khuếch tán đầy khí tức quỷ dị.
Mà dần dần, Mục Vân cảm thấy kỳ quái.
Cô bé này không có cảm giác sao?
Không nên.
Có cảm giác, tại sao không phản ứng?
Hai người hiện tại đều không nói gì, Mục Vân lúc này cảm giác được, từ sau khi tái tạo thân thể, tựa hồ cả người có chút thay đổi.
Những thay đổi này, hắn nói không rõ, nhìn không rõ, nhưng lại thật sự có thể cảm nhận được.
Nếu đặt ở trước kia, hắn đã sớm lui ra.
Nhưng hiện tại, hắn ngược lại rất vô sỉ áp sát, thậm chí còn... Rất thích cảm giác hiện tại.
Loại thay đổi này vô hình làm cho Mục Vân cảm giác hoảng sợ.
Thân thể hắn được tái tạo lại, huyết nhục trọng sinh, sẽ không ngay cả mình cũng muốn biến thành một người khác chứ?
Đây thực sự là một hành động rất vô sỉ.
Giật mình, thân thể Mục Vân đột nhiên khẽ động.
Ầm một tiếng vang lên, Tô Thiến bị Mục Vân kéo theo, đầu đụng vào cửa, nhịn không được thấp giọng kêu một tiếng.
- A...
- Khụ khụ. Chuyện này... Xin lỗi...
Mục Vân có chút xấu hổ nói:
- Mấy ngày nay ăn quá nhiều đan dược bổ huyết, có thể chịu một ít tác dụng phụ...
- Không có... Không sao...
Tô Thiến hiện tại cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, nghẹn lời nói:
- Nếu ngươi muốn... Buổi tối có thể đến phòng ta...
- Cái gì?
Mục Vân không nghe rõ.
Phanh...
Chỉ là, đang lúc hai người đamg mập mờ ở trong phòng, một tiếng phanh vào đột nhiên vang lên.
Bên ngoài phòng, một tiếng gầm gừ nhất thời vang vọng.
- Tô Chiến, lá gan của ngươi thật lớn.
Nghe được tiếng quát, sắc mặt Tô Thiến nhất thời biến đổi, chạy ra ngoài.
Giờ khắc này, bên ngoài đại điện, một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, một đạo thân ảnh bay ra.
Chính là Tô Chiến.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Thiến phá cửa lao ra.
- Cha.
- Thiến nhi!
Tô Chiến nhìn thấy Tô Thiến, thấp giọng nói:
- Mau đi đi, mang theo muội muội ngươi, rời khỏi Tô phủ.
Tô Thiến lắc đầu nói:
- Ta không đi.
- Đi? Đi hướng nào?
Trong đại sảnh, Tử Vũ tiến lên, nhìn hai người, cười nhạo nói:
- Mau gọi vị Mục tiên sinh của Tô gia các ngươi ra đi, giấu đầu lộ đuôi, sao không còn kiêu ngạo ương ngạnh như lúc trước?
- Tìm ta làm cái gì.
Tử Vũ vừa dứt lời, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Hắn nhất thời ngẩn người, nhảy dựng lên, thiếu chút nữa kêu to, nhìn Mục Vân nói:
- Ngươi... Ngươi dám đi ra?
- Ta có cái gì không dám.
Mục Vân buồn cười nói:
- Bất quá Tử Vũ công tử, thương thế trên người ngươi tựa hồ tốt lên?
- Ngươi bớt làm bậy, cha ta ở chỗ này.
Tử Vũ hừ một tiếng, nhìn Mục Vân, không sợ hãi nói.
- Ngươi chính là vị Mục tiên sinh kia?
Nhìn thấy Mục Vân, trong đại sảnh, một bóng người đứng dậy, đi tới dưới hành lang, một đôi mắt xanh biếc gắt gao nhìn chằm chằm Mục Vân, tựa hồ muốn nhìn thấu Mục Vân.
- Là ta.
Mục Vân thản nhiên nói.
- Chính là ngươi làm con trai ta bị thương, trợ giúp Tô gia nuốt Mã gia cùng Sở gia?
- Khởi bẩm đại vương, chính là hắn, chính là hắn!
Sở Viễn Sơn hiện tại gật đầu.
- Không hỏi ngươi.
Tử Đỉnh Thiên nhíu nhíu mày, nhìn mấy người, nói:
- Tô gia, lá gan thật lớn, ngay cả Mã gia cùng Sở gia cũng dám nuốt, sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi cũng muốn nuốt luôn Tử Văn Yêu Lang nhất tộc chúng ta hay không?
Nghe được lời này, sắc mặt Tô Chiến đầy hoảng sợ.
- Đại vương, Tô Chiến ta cũng bị bức bất đắc dĩ, Mã gia cùng Sở gia không cho Tô gia chúng ta đường sống.
- Được rồi, ít nói những thứ vô dụng kia.
Tử Đỉnh Thiên nhìn mấy người, nói:
- Toàn bộ các ngươi đền mạng, bên trong Tử Cực thành này, vẫn là Tử Đỉnh Thiên ta nói mới tính.
- Dưới bụng ba tấc của ngươi có một vết thương, bị vết thương này, ngươi làm như thế nào đều không thể giải trừ, ngược lại khi đến trời cao khí nóng, mơ hồ có phản ứng, làm cho ngươi tu luyện không cách nào viên mãn.
Mục Vân hiện tại không chút hoang mang, đứng ở trong đình viện, mở lời.
- Tiểu tử thúi, hiện tại còn nói mấy lời kỳ quái lung tung, ngươi muốn chết!
Tử Vũ hừ một tiếng, sai người tiến lên.
- Chậm đã!
Nhưng hiện tại, Tử Đỉnh Thiên phất phất tay.
- Làm sao ngươi biết được?
Hắn nhìn về phía Mục Vân, trong mắt mang theo kinh ngạc.
Ba tấc dưới bụng mơ hồ đau nhức, đã kéo dài mấy ngàn năm, hắn vẫn không để ý.
- Ha ha...
Mục Vân cười nhạt nói:
- Tộc trưởng Tử Văn Yêu Lang đúng không? Tử Vũ này, hẳn là người kế nhiệm ngươi? Vậy ta khuyên ngươi, trong trăm năm tới, hảo hảo bồi dưỡng hắn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận