Vô Thượng Thần Đế

Chương 2692: Cuối cùng tất cả sẽ trả giá

Mục Vân dần dần cảm giác, Khô tiên sinh này, trong lời nói có lời.
- Là như vậy, trải qua khoảng thời gian này, chúng ta đã nhìn ra, trong đài thi đấu dưới lòng đất, bốn người ngươi, Tạ Thanh, Độc Cô Kiệt, Chiến Ninh, có thể nói là bốn người thực lực mạnh nhất.
- Cho nên, đấu trường chuẩn bị tỷ thí một trận tỷ thí lớn, bốn người các ngươi, thay phiên nhau khiêu chiến Lạc Hãn, ai có thể đánh bại hắn, người đó có thể thăng cấp lên đấu trường trên mặt đất.
Nghe được lời này, Mục Vân nhất thời hiểu ra.
Danh tiếng của Lạc Hãn, thời gian một tháng trong đấu trường của hắn, hiểu rõ không ít.
Người này một thân đại kim chung thân quyết, có thể nói phòng ngự vô địch, hao tổn cũng có thể đem đối thủ hao chết.
Mà hiện tại, trong đấu trường, không ai là đối thủ của hắn.
Cho nên liền muốn ra nghĩ ra chiêu số này.
Bốn người thay phiên nhau giao thủ với Lạc Hãn, cứ như vậy, mánh lới thật lớn, mọi người lại đặt cược, sẽ không khẳng định đặt cược Lạc Hãn.
Dù sao, bốn người bọn họ, danh tiếng ở giác đấu trường cũng không nhỏ.
- Tốt!
Mục Vân hiện tại gật đầu.
Trên thực tế, hắn cũng không có tư cách nói không.
- Ừm, ngươi trở về thương lượng với huynh đệ ngươi Tạ Thanh kia, ngày mai, trận đấu bắt đầu, buổi sáng hai trận, buổi chiều hai trận.
Khô tiên sinh cười nói:
- Vì bảo trì tính công bằng của trận đấu, Lạc Hãn mỗi một trận đều sẽ nghỉ ngơi, phục dụng thần đan, cùng với hồi phục thần tinh tiêu hao, khiến cho hắn đạt tới đỉnh phong, các ngươi rút thăm dựa theo trình tự mà đến, cho nên, chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Ừm.
Mục Vân trở lại tiểu viện, nói việc này cùng Tạ Thanh.
- Ha ha. Cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi quỷ quái này.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Lão tử ở chỗ này đều rỉ sét, nãi nãi nó, Lạc Hãn kia, lợi hại hơn nữa, thần thể có thể lợi hại như ta sao?
- Cẩn thận cũng sẽ không sai lầm.
Mục Vân cẩn thận nói:
- Lần này là một trận chiêu trò của đấu trường, mục đích chính là kiếm một khoản, sau đó để cho chúng ta tiến vào đấu trường trên mặt đất, bất quá đây cũng là cơ hội của chúng ta.
- Ừm.
Tạ Thanh cười hắc hắc nói:
- Dù sao ta cũng không sợ, cho dù là thua, còn có ngươi mà, chỉ cần ngươi đi ra ngoài, vậy ta đi ra ngoài, không phải dễ dàng sao?
- Có thể sớm thoát thân, liền sớm thoát thân, nếu không hậu hoạn vô cùng.
- Hiểu rồi, ngủ đi.
Tạ Thanh cười ha ha, rời khỏi phòng.
Mục Vân nhìn bầu trời đêm, chắp tay ra sau đầu.
Thần giới, rốt cuộc khác biệt bao nhiêu so với hắn tưởng tượng, chỉ có rời khỏi giác đấu trường, mới có thể biết.
Ngày hôm sau, sáng sớm, bốn người được triệu tập xuất hiện.
Chiến Ninh một thân áo bào màu lam, thoạt nhìn rất mười phần già dặn, chỉ là không thích nói nhiều, không nói gì.
Mà Độc Cô Kiệt thì gật gật đầu, xem như đã chào hỏi.
Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu, Khô tiên sinh cùng Quân Vô Hối hai người đều xuất hiện. Phía sau hai người bọn họ, một nam tử dáng người to con, mặc chiến giáp, đi tới.
Chính là Lạc Hãn.
Tên này, là bá chủ ở toàn bộ đấu trường dưới lòng đất, hơn nữa không phải ở cùng một chỗ với bọn họ, mình có phòng xá độc lập, mỗi ngày đều rượu ngon mỹ thực cùng mỹ nữ hầu hạ.
Đây chính là bảng hiệu sống của đấu trường dưới lòng đất, giúp đấu trường dưới lòng đất, kiếm được không ít tiền.
- Khô tiên sinh, chỉ có bốn người bọn họ?
Tiếng Lạc Hãn thô kệch, nhìn bốn người, cười nhạo nói:
- Giống như gà con, bị ta một quyền oanh chết, ta sẽ không nhận trách nhiệm.
- Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể chống đỡ được ta ra sân!
Chiến Ninh hiện tại thản nhiên nói.
- Ngươi gọi là Chiến Ninh đúng không? Hắc hắc, tiểu tử, ngàn vạn lần đừng rút được ngươi đầu tiên, nếu không, chết sẽ rất nhanh.
Hai tay Lạc Hãn khanh khách vang lên, trong mắt mang theo cười nhạo.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân biết, xem ra, giao chiến hôm nay, Khô tiên sinh cùng Quân Vô Hối, quả nhiên tỉ mỉ chuẩn bị, còn chưa bắt đầu, hỏa khí đã bùng nổ, không biết đấu trường dưới lòng đất, rốt cuộc là quang cảnh gì.
- Được rồi, lời ác độc lên lôi đài rồi nói sau.
Khô tiên sinh hiện tại vẫy vẫy tay, nói:
- Đi thôi, theo ta tiến vào thi đấu, hôm nay, khán giả tràn ngập.
Trong nháy mắt, khi mấy người tiến vào lôi đài dưới đất, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc hiện tại vang lên.
Xung quanh lôi đài cỡ lớn, địa điểm vốn có thể dung nạp hơn một ngàn người, giờ khắc này, cứng rắn bị nhét xuống gần bốn năm ngàn người. Tiếng gầm gừ, liên tiếp vang lên.
- Mọi người, vung hai tay các ngươi lên, để cho ta thấy, nhiệt tình của các ngươi.
Đang lúc này, một tiếng gầm gừ vang lên, trên lôi đài, một gã trung niên nam tử hiện tại mặc trang phục đơn giản, nhìn thấy Khô tiên sinh mang theo mấy người xuất hiện, nhất thời kích động không khí.
- Chúng ta hãy hoan nghênh bá chủ của đấu trường dưới lòng đất từ trước đến nay - Lạc Hãn.
- A a...
- Lạc Hãn, Lạc Hãn...
- Đánh bẹp bọn họ.
- Đánh cha mẹ bọn họ cũng không biết là ai.
Từng tiếng hô to vang lên.
Những người vây xem nhìn thấy Lạc Hãn đã hoàn toàn hưng phấn.
- Mọi người hoan nghênh bốn vị khiêu chiến giả mới tấn thăng, chúng ta cũng vô cùng quen thuộc với bốn vị khiêu chiến giả này.
- Độc Cô Kiệt.
- Chiến Ninh.
- Mục Vân.
- Tạ Thanh.
- Hoan nghênh bọn họ...
- Cắt...
Chỉ là, khi trọng tài đọc tên của bốn người, trên sân nhất thời xuất hiện từng đạo tiếng la ó.
Hiển nhiên, người ở đây cũng không coi trọng bốn người.
Trọng tài cũng không ngại, lại nói:
- Lần tỷ thí này, bốn vị người thăng cấp ưu tú, sẽ lần lượt khiêu chiến Lạc Hãn, ai có thể thành công, người đó có tư cách thăng cấp lên đấu trường trên mặt đất, tham gia tỷ thí trên mặt đất, bị đại gia tộc công tử thiếu gia nhìn trúng, liền có thể trở thành người tự do.
- Quy tắc tỷ thí, quy củ cũ, sinh tử bất luận.
Trọng tài vừa nói lời này, dưới đài nhất thời một mảnh vui mừng.
Tất cả mọi người đều là võ giả, nhìn thấy trận đấu, tự nhiên hy vọng huyết mạch kiều diễm, chỉ có máu tươi, mới có thể làm cho bọn họ hoan hô.
Quy củ lần này, vẫn là sinh tử bất luận, ở trong mắt đấu trường, trong mắt khán giả, bọn họ không phải là người, mà là dã thú tranh nhau đạt được tự do, sinh tử, đã không còn là mạng của mình nữa rồi.
Chết rồi, bọn họ có thể lại đi vào trong Nam Hải lâm sâm tìm được người tu hành phi thăng lên bắt lấy bồi dưỡng.
Tinh anh sống sót, bọn họ bán lại cho các gia tộc, tiền bạc là thứ yếu, quan trọng là xây dựng tình hữu nghị cùng những gia tộc kia, đảm bảo địa vị siêu phàm của Quảng Bình Đường ở quận Quảng Bình.
Vô luận tính như thế nào, đấu trường đều rất có lợi.
Tạ Thanh hiện tại nhịn không được mắng nhẹ:
- Nãi nãi, thật coi tiểu gia ta là dã thú, loại cảm giác được người khác thưởng thức này, thật không tốt.
- Yên tâm.
Mục Vân nắm chặt tay, nói:
- Sớm muộn gì cũng có một ngày, Quảng Bình đường, tan thành mây khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận