Vô Thượng Thần Đế

Chương 1632: Địa phương thần kỳ

Nhìn thấy Thiên Quân Vũ khẩn trương, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Trong lòng của hắn đoán không sai, Thiên Quân Vũ chính vì tìm Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
Thậm chí ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực lần này nguyện ý dắt tay chung tiến, thứ nhất là vì bí bảo trong đó, thứ hai chính là vì Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ.
- Nhìn thấy.
Mục Vân vừa dứt lời, lại nhíu mày.
- Lâu chủ, ngài hẳn là đến Hoàng Tuyền thành, chẳng lẽ không thấy được?
Mục Vân khó hiểu hỏi.
- Không có.
Thiên Quân Vũ lại càng thêm nghi hoặc.
- Bên trong Hoàng Tuyền thành, hai chỗ đường phố tương giao, có một bệ đá cự đại, phía trên bệ đá có một đồ quyển, màu vàng nhạt, ngươi không thấy được?
- Ta nhìn thấy bệ đá, thế nhưng không thấy được cổ đồ màu vàng nhạt.
Lần này lại đến phiên Mục Vân kinh ngạc.
Làm sao có thể... Không có khả năng...
Mục Vân nhất thời ngạc nhiên.
Sao hắn lại có thể không thấy được Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ?
Là ở chỗ này.
- Mục Vân, ngươi có ý tứ gì?
Thiên Quân Vũ giờ khắc này cũng kịp phản ứng, mở lời.
- Đệ tử ở nơi đó nhìn thấy Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, sao lại không ở đây? Chẳng lẽ bị người khác lấy mất?
Mục Vân không hiểu.
Trong chớp nhoáng, hai mắt Mục Vân mở ra.
- Đúng rồi.
Mục Vân mở lời:
- Ta ngày đó tiến vào bên trong, còn thấy ba tên đệ tử Thiên Kiếm lâu tiến vào, lúc ấy ta bất quá là lục phẩm Nhân Tiên, ba người kia chính là cửu phẩm Nhân Tiên, tên Tần Nhan Ngọc, Mạnh Nhất Ngữ, Lục Tiềm ba người.
Mục Vân vừa dứt lời, Thiên Quân Vũ, Thiên Hân Nhi cùng Nhậm Cương Cương ba người bên trong gian phòng lại biến sắc.
- Thế nào rồi?
Nhìn thấy nét mặt ba người cổ quái, Mục Vân không hiểu.
Nhậm Cương Cương cười khổ nói:
- Mục sư đệ, ba người này... Đều đã chết.
- Trước đó, ta một mực đang điều tra bóng dáng ba người bọn họ, thế nhưng đã lâu không gặp, về sau phát hiện thi thể Phong Không, rồi lại phát hiện ba người bọn họ.
- Chết!
Mặt Mục Vân bên ngoài kinh sợ.
Thế nhưng trong lòng thì giật mình sáng tỏ.
Ba người bọn hắn hẳn là Diệp Cô Tuyết hạ thủ.
Đã như vậy... Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, chẳng lẽ bị Diệp Cô Tuyết đoạt rồi?
Không có khả năng, làm sao có thể.
Diệp Cô Tuyết cho dù cảnh giới Địa Tiên, chỉ bằng vào một mình nàng, làm sao có thể phá vỡ trận pháp bệ đá kia.
Trận pháp kia cho dù trận pháp đại sư đến cũng không phá nổi, chỉ có trận pháp tông sư mới có thể thi triển.
Chẳng lẽ Thiên Quân Vũ nói dối?
Thiên Quân Vũ phát hiện thi thể, cũng mang đi Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ?
Cũng không đúng, thủ hạ phát hiện thi thể mấy người, không phải Thiên Quân Vũ, nếu thật sự bị Thiên Quân Vũ lấy đi, bên trong Thiên Kiếm lâu không có khả năng một chút phong thanh cũng không có.
Sẽ là ai?
Chẳng lẽ là... Bên trong Hoàng Tuyền thành có người?
Trước mắt, Mục Vân chỉ có thể hoài nghi.
Diệp Cô Tuyết, Thiên Quân Vũ, hoặc người không biết kia.
Trừ cái đó ra, hắn nghĩ không ra những người khác.
Mục Vân trầm mặc.
Lúc trước, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ bày ở trước mặt, thế nhưng hắn không cách nào đoạt lấy.
Trận pháp kia, cho dù hắn muốn phá vỡ, chí ít tốn hao mấy tháng thời gian, chẳng qua lúc đó Tần Nhan Ngọc bọn người ở đó, hắn bất lực cướp đoạt.
Về sau bao việc này cho Diệp Cô Tuyết.
Lại về sau, Thiên Quân Vũ biết Hoàng Tuyền thành.
Trong lúc này, nhất định có người động tay chân.
Mục Vân mặc dù không biết là ai, nhưng sự thật lại là - Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đã không thấy tăm hơi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Vân cũng khó chịu.
- Nói như vậy, Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đã bị người khác lấy mất rồi?
Thiên Quân Vũ hờ hững nói.
- Thôi thôi, xem ra là người có duyên có được, kẻ vô duyên bất lực.
Thiên Quân Vũ khoát khoát tay, hơi có chút chán nản nói:
- Cương nhi, ngươi mang Mục Vân xuống dưới nghỉ ngơi đi, chuẩn bị tiến vào bên trong Thiên Kiếm các tu hành.
- Vâng!
Nhậm Cương Cương chắp tay một cái, hờ hững rời đi.
Trong chớp nhoáng, bên trong gian phòng chỉ còn lại Thiên Quân Vũ một người.
- Lâu chủ!
Trong phòng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quỷ mị.
- Tả kiếm, ngươi nói có phải tiểu tử này lấy đi... hay không?
- Hẳn là sẽ không.
Thân ảnh kia phát ra một giọng nói lạnh buốt, chậm rãi nói:
- Kẻ này bất quá là cửu phẩm Nhân Tiên, mà lúc đó, hắn chỉ là cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên, Tần Nhan Ngọc ba người đều là cửu phẩm Nhân Tiên, mà càng mang theo mười mấy tên đệ tử thất phẩm, bát phẩm, hắn một người, không phải đối thủ.
- Còn nữa, những vết thương kia, nhìn qua, đều là một kiếm mất mạng, đám người Tần Nhan Ngọc căn bản không năng lực phản kháng.
Thiên Quân Vũ thở ra một hơi nói:
- Như thế, bài trừ hiềm nghi kẻ này, sẽ là ai đây?
- Muốn biết chuyện này cũng không khó, Nam Cực chi địa tóm lại là địa phương của Thiên Kiếm lâu chúng ta, ai có phản ứng dị thường, chúng ta cũng sẽ biết được ngay.
Thân ảnh kia chậm rãi nói:
- Việc cấp bách trước mắt là những chí bảo bên trong Hoàng Tuyền thành, nếu Thiên Kiếm lâu chúng ta có thể đạt được vật liệu ở trong đó, tấn thăng Bạch Ngân cấp thế lực, ở trong tầm tay.
- Ừm!
Thiên Quân Vũ gật đầu:
- Phân phó, hết thảy đệ tử cảnh giới phía trên ngũ phẩm Nhân Tiên chuẩn bị thỏa đáng, đi tới Hoàng Tuyền thành.
- Tuân mệnh!
Vừa dứt lời, hắc ảnh biến mất, bên trong gian phòng, khôi phục lại bình tĩnh.
Mà đổi thành một bên, Nhậm Cương Cương cùng Thiên Hân Nhi lại mang theo Mục Vân rời khỏi sơn phong.
- Nhậm sư huynh, Thiên Kiếm các lâu chủ nói tới là địa phương nào?
Mục Vân khó hiểu hỏi.
- Hắc hắc, Thiên Kiếm các, thế nhưng là chỗ tốt.
Thiên Hân Nhi giờ phút này nhảy ra cười nói:
- Thiên Kiếm các là trọng địa của Thiên Kiếm lâu chúng ta, có chỗ tốt tuyệt diệu cho đề thăng cảnh giới tu luyện.
- Ừm!
Nhậm Cương Cương cũng gật đầu nói:
- Xem ra lâu chủ thật sự xem ngươi như quan môn đệ tử mà bồi dưỡng, hai người chúng ta tiến vào Tiên giới, chênh lệch thời gian không nhiều, mặc dù bây giờ cảnh giới ta cao hơn ngươi, thật ra thiên phú của ta lại không bằng ngươi, sở dĩ đề thăng nhanh như vậy, cũng bởi vì Thiên Kiếm các.
- Ồ? Huyền diệu như thế?
- Dĩ nhiên không phải.
Thiên Hân Nhi lại chen miệng nói:
- Nhậm sư đệ khiêm tốn, thiên phú của hắn cũng rất lợi hại.
- ...
Nghe đến lời này, Mục Vân lại im lặng.
Thiên Hân Nhi ái mộ Nhậm Cương Cương, cách cách xa vạn dặm đều có thể cảm giác được.
Ba người vừa đi vừa nói, cuối cùng Mục Vân đi theo Nhậm Cương Cương đến sơn phong của hắn - Cương Vũ Phong.
Hai người đến sơn phong, nhìn thấy khắp nơi trên sơn phong Nhậm Cương Cương nhìn ra khá đìu hiu, Mục Vân trêu ghẹo một phen.
Đêm khuya, hai người ở trên đỉnh núi, ngưỡng vọng tinh không, kề đầu gối trò chuyện.
- Điện chủ đại nhân một mực kỳ vọng ngươi, thật ra mấy năm trước, tại thời điểm ngươi ở Bắc Vân thành, điện chủ đã bắt đầu thời khắc khắc quan tâm ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận