Vô Thượng Thần Đế

Chương 4252: Mục Vân lòng tham mệt mỏi (2)

Khi hắn tiến vào trong đại điện, trong đại điện cũng không có người ở đây.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một đám người.
Không khéo như vậy.
Hắn tiến vào nơi này, những người này, lựa chọn một chỗ như vậy, ở chỗ này thương thảo đại sự?
Mục Vân nói xong, bước chân bước ra.
- Đứng lại.
Một đệ tử đi tới, hét to một tiếng.
Phanh...
Thần Mộc Kiếm cùng Thiên Địa dung lô, cơ hồ đồng thời nện ra.
Trong phút chốc, đầu đệ tử kia vỡ ra, chết tại chỗ.
Thân ảnh Mục Vân chợt lóe, lao ra khỏi đại điện.
Hắn không ngốc.
Những người đó cũng không ngốc.
Đám người Ngô Vân, tiến vào trong đại điện, khẳng định cẩn thận điều tra.
Bọn họ xác định đại điện không có người, mới có thể dừng lại ở chỗ này.
Hiện tại hắn đột nhiên đi ra từ trong đại điện, những người này khẳng định có thể đoán được.
Hắn chiếm được kỳ ngộ gì đó ở trong đại điện.
Ở lại đây, đó là chờ chết.
Nhìn thấy cảnh này, những người còn lại đuổi theo.
Thương Hoàng thần y ở trong người, Mục Vân không nói hai lời, tốc độ chạy như bay.
Xui xẻo quá xui xẻo.
Thật sự là xúi quẩy.
Quan trọng nhất là, hắn còn chưa đạt được cái gì gọi là truyền thừa.
Cứ như vậy, bị người đuổi giết.
Nơi này tiến vào dễ dàng, nhưng rốt cuộc đi ra ngoài như thế nào, Mục Vân còn chưa tìm ra rõ ràng.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể mang theo những người này, đi dạo khắp nơi ở trong Thiên Khuyết cung.
- Tiểu tử, đừng chạy.
Hai mắt mấy người Ngô Vân sáng lên.
Tiến vào Thiên Khuyết cung đã lâu.
Thế nhưng vẫn chưa phát hiện ra chỗ kỳ lạ gì.
Nhưng vừa rồi, tiểu tử này không hiểu sao lại xuất hiện.
Điểm này, rất kỳ quái.
Tiểu tử này, tuyệt đối phát hiện ra cái gì đó khó lường.
Không đuổi theo?
Kẻ ngốc mới không đuổi theo.
Trên người Mục Vân, khẳng định có bí mật lớn.
Trong lúc nhất thời, hơn mười thân ảnh đuổi theo phía sau Mục Vân.
Trong Thiên Khuyết cung to lớn như vậy, Mục Vân cơ hồ không kéo được khoảng cách, hơn mười người liều mạng đuổi theo, hắn liều mạng chạy.
Song phương hiện tại hình thành giằng co.
- Đáng chết!
Mục Vân khẽ mắng một tiếng.
Mười mấy người phía sau.
Ngũ Nguyên Thần Cảnh có mấy người, Lục Nguyên Thần Cảnh cũng không ít.
Quay ngược lại giết, khả năng hắn chết tương đối lớn.
Chạy trốn như thế, Mục Vân dần dần chống đỡ không nổi.
Thương Hoàng thần y, đã bắt đầu tiêu tán.
Thương Hoàng Thần Y có thể tăng lên thực lực của hắn trên phạm vi lớn.
Thế nhưng, dù sao cũng không phải kéo dài vô thời hạn.
- Tiểu tử này, chống đỡ không nổi, giết, bắt sống.
- Tốt!
Ngô Vân, Hồ Song Song, Tiết Văn Uyên ba người, hiện tại đuổi theo đỏ mắt.
- Ngô Vân!
Mà lúc này, một tiếng quát nũng, đột nhiên vang lên.
Ầm...
Sau một khắc, một tiếng nổ vang lên.
Bóng dáng đám người Ngô Vân bị ngăn cản.
Mục Vân không nói hai lời, vội vàng vòng quanh các điện, ẩn nấp khí tức, cuối cùng, hoàn toàn không cảm giác được.
Mấy người Ngô Vân tức giận không thể cưỡng lại.
- Hỗn đản.
Ngô Vân xoay người nhìn lại.
Mấy thân ảnh, lăng không mà đứng.
- Là ngươi.
Nhìn thấy người nọ, Ngô Vân ngẩn ra.
Cười nhạo nói:
- Xích Linh Nguyệt, vẫn không có tin tức của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.
- Ngươi chết, ta cũng sẽ không chết.
Xích Linh Nguyệt một thân váy dài, thắt lưng lung linh, vòng eo mảnh khảnh, toát lên vẻ hoàn mỹ.
Nếu Mục Vân ở đây, nhất định kinh hô.
Xích Linh Nguyệt, chính là Linh Nguyệt hắn quen biết.
- Ngô Vân, ta chưa chết, chết chính là ngươi!
Xích Linh Nguyệt lạnh lùng nói.
- Phải không?
Mấy người hiện tại, đều khinh miệt nở nụ cười.
Phía sau Xích Linh Nguyệt, một thân ảnh đi ra.
- Khi dễ muội muội ta, Ngô Vân, đệ tử Thất Trọng Cốc của ngươi lá gan càng lúc càng lớn.
- Xích Linh Hoa.
Nhìn thấy nữ tử thành thục, sắc mặt Ngô Vân thay đổi.
Xích Linh Hoa, Thất Nguyên Thần Cảnh.
Thất nguyên thần cảnh, nghe có vẻ chỉ là nhiều hơn lục nguyên thần cảnh một cảnh giới, nhưng một cảnh giới này, là một sự khác biệt.
Có thể nói, Thiên Quân cảnh, tứ nguyên cùng ngũ nguyên, là một đường ranh giới.
Mà Ngũ Nguyên Thần Cảnh, uy năng vô hạn.
Nhưng ngũ nguyên, lục nguyên cùng thất nguyên tam đại cảnh giới, mỗi một cảnh giới chênh lệch, lại là cực lớn.
Xích Linh Hoa Thất Nguyên Thần Cảnh, diệt hơn mười người bọn họ, dễ dàng.
- Ngô Vân, đệ tử Thất Trọng cốc các ngươi, lá gan rất lớn, công chúa của Xích Dương Thánh Quốc cũng là tồn tại mà các ngươi có thể giết sao?
Xích Linh Hoa búng tay.
Ngô Vân giơ hai tay chỗng đỡ.
Phanh...
Tiếng nổ tung vang lên.
Hai tay Ngô Vân chảy máu tươi ròng ròng.
- Đáng chết!
Mắng nhẹ một tiếng, Ngô Vân tức giận không thể vãn hồi.
Nhưng lại không có cách nào.
Xích Linh Hoa là Thất Nguyên Thần Cảnh, tức giận thì cũng có biện pháp gì?
- Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?
Xích Linh Hoa cao cao tại thượng nói.
- Xích Linh Hoa, đệ tử Thất Trọng cốc ta, chết như thế nào, tựa hồ ngươi lựa chọn không được đúng chứ?
Một tiếng cười chế nhạo vang lên.
Xa xa, mấy thân ảnh, nhao nhao mà đến.
- Hồng sư huynh.
Nhìn thấy người cầm đầu, Ngô Vân nhất thời vui vẻ.
Thất Trọng cốc Hồng Bình.
Thiên Quân thất nguyên thần cảnh.
Hồng Bình đến, hắn không có gì phải sợ.
Xích Linh Hoa tuy nói cũng là Thất Nguyên Thần Cảnh, nhưng so sánh với Hồng Bình, cũng không nhất định là đối thủ của Hồng Bình.
- Hồng Bình, ngươi quả thật đáng ghét, đi đâu cũng có ngươi.
Xích Linh Hoa khẽ cười nói.
- Đệ tử Thất Trọng cốc cần, ta đương nhiên sẽ đến.
Hồng Bình cũng không tức giận.
Song phương lúc này, mơ hồ, có chút hương vị giương cung bạt kiếm.
Ầm...
Oanh oanh oanh...
Từng tiếng nổ vang, đột nhiên vang lên.
Sâu trong Thiên Khuyết cung, tựa hồ chỗ nào đó bị người mở ra, tiếng nổ tung vang vọng khắp nơi.
Không có thời gian, từng thân ảnh lao ra.
Hồng Bình nhìn thấy một màn này, hơi nhíu mày, nhưng sau một khắc, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó.
Nhìn về phía Xích Linh Hoa, Hồng Bình mở lời:
- Xích Linh Hoa, muội muội ngươi cũng không sao, ta nghĩ, chúng ta ở chỗ này liều mạng lưỡng bại câu thương, những người đó, có thể tìm được phương pháp thăng cấp Quân Vương.
- Chi bằng, mỗi người tản đi, Thiên Khuyết cung, nơi tốt là không ít, điểm ấy, ta nghĩ ngươi rõ ràng hơn so với ta.
Xích Linh Hoa nhìn về phía Xích Linh Nguyệt.
- Ta sẽ tự tay giết hắn!
Xích Linh Nguyệt oán hận nói.
- Tốt!
Xích Linh Hoa xoay người, nhìn về phía Hồng Bình.
- Ta cũng lười tranh chấp với ngươi ở đây.
- Thù của muội muội ta, tự nàng sẽ báo.
Xích Linh Hoa dứt lời, vung tay rời đi.
Hồng Bình hiện tại, nụ cười trên mặt tản đi.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Khởi bẩm Hồng sư huynh! Ngô Vân vội vàng chắp tay nói:
- Lúc trước chúng ta nhìn thấy một mình Xích Linh Nguyệt, giao thủ với một thần thú nơi này, thân mang trọng thương, muốn giết nàng...
- Kết quả, không nghĩ tới trên người nàng có quá nhiều thứ bảo mệnh, bị nàng chạy đi phải không?
Tiếng Hồng Bình lạnh lùng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận