Vô Thượng Thần Đế

Chương 1083: Bạo Thiên Minh (1)

Nghe được lời ba người, Song Thư Vũ không có mở miệng.
Ngũ Hành Nguyên lực trên người Mục Vân, mỗi một kiện đều cực kì mê người.
Thế nhưng hắn chính là người Thái Cực tiểu thế giới, chuyên tu thái cực bát quái, bảo bối trên người Mục Vân quan trọng, nhưng đối với hắn mà nói, ý nghĩa cũng không lớn.
- Vũ huynh không muốn đuổi theo sao?
Nhìn thấy Song Thư Vũ không có mở miệng, Tử Vô Tẫn cười nói.
- Tứ đại tiểu thế giới chúng ta nếu chuẩn bị liên thủ, đương nhiên cộng đồng tiến thối, người này, đương nhiên muốn đuổi theo.
Song Thư Vũ ha ha cười nói:
- Bất quá kẻ này tốc độ cực nhanh, sợ là chúng ta rất khó đuổi kịp.
- Cái này không cần phải lo lắng!
Trí Nhạc giờ phút này đột nhiên mở lời:
- Thời điểm vừa rồi thi triển mê tâm đại pháp cho Mục Vân thí chủ, làm một chút tay chân nhỏ ở trên người hắn, chỉ cần kẻ này dừng lại, chúng ta có thể liên thủ, vây bắt hắn.
- Tốt!
Nghe đến lời này, Tử Vô Tẫn cùng Lôi Phong hai người lộ ra vẻ hưng phấn.
Con lừa trọc nhỏ này nói chuyện âm dương quái khí, thế nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy.
- Đã như vậy, ta đương nhiên đi theo cùng ba vị.
Mặc dù bảo bối Mục Vân không phải rất hấp dẫn hắn, thế nhưng tứ đại tiểu thế giới quyết định liên thủ, đương nhiên đồng khí liên chi.
Mà bọn hắn lần này quyết định đối phó không chỉ Ngũ Hành tiểu thế giới, hạng chín Đấu Khải tiểu thế giới, cùng với hạng tám Cự Ma tiểu thế giới, đều là đối thủ của bọn hắn.
Cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân tuyển định một phương hướng, độn bên ngoài mấy vạn dặm, một hơi cũng không dám thở.
Thẳng đến đi tới phía trên một mảnh hoang mạc, Mục Vân mới dừng lại, triệt để thở dài một hơi.
Giờ khắc này, người tứ đại tiểu thế giới muốn tìm được hắn, hẳn là tương đối khó khăn.
Vốn muốn gặp được một đệ tử thiên tài tiểu thế giới, hắn có thể ở ngoại vi đánh lén, kiếm điểm tích lũy, lại không nghĩ rằng, thế mà một hơi bốn cá nhân tụ tập cùng một chỗ.
Chỉ là giờ phút này tỉnh táo lại, tự hỏi tư thái bốn người Tử Vô Tẫn.
Mục Vân cảm thấy trầm xuống.
Xem ra, lần này Đế Văn nói không sai, Ngũ Hành tiểu thế giới ở vào vị trí hạng mườ xấu hổ, rất nhiều người kìm nén không được, muốn xuất thủ dẫn đầu chém giết diệt tuyệt hạng mười này.
Oanh...
Nhưng ngay trong lúc Mục Vân suy tư, một tiếng oanh minh lúc này vang lên.
Trong sa mạc cuồn cuộn phía trước, một đám mây hình nấm phóng lên tận trời.
Thấy cảnh này, Mục Vân chính sáng tỏ, có người đang giao chiến.
Bên trong tứ nguyên phong địa, có người, chính là việc tốt nhất.
Một người, đại biểu chính là một điểm tích lũy.
Rầm rầm rầm...
Mục Vân đứng tại chỗ không bao lâu, phía trước, tiếng oanh minh sớm đã đầy trời.
- Vẫn đi xem một cái đi!
Mục Vân ẩn tàng hồn lực, vọt thẳng ra.
- Thạch Thương, Ngũ Hành tiểu thế giới ngươi năm mươi năm trước đạt được vị trí trước mười, bất quá là gặp vận may thôi, ta nhìn ngươi bây giờ, thành thành thật thật nhận lấy cái chết, còn được.
Trong sa mạc, ba phe nhân mã giao thủ.
Một người trong đó, phía trên toàn thân huyết giáp, vết máu loang lổ, chỉ là kia máu tươi, không phải của hắn, mà là của người khác.
Một thân huyết giáp, trên mũi mang theo vòng tai, lại biểu lộ âm lãnh, nhìn qua đã khiến người cảm thấy sợ hãi.
- Bạo Thiên Minh!
Một bên khác, Ngũ Hành Thạch Thương lâm vào trong khổ chiến, quát:
- Bạo Ma tiểu thế giới ngươi và Phong Hành tiểu thế giới từ trước đến nay là thủy hỏa bất dung, ngươi thế mà trợ giúp Phong Động Thiên, ngươi bây giờ bên người không một người giúp đỡ, cẩn thận đối phó ta xong, kế tiếp, chính là ngươi.
Giờ phút này quanh người Ngũ Hành Thạch Thương chẳng qua chỉ tụ tập hơn hai mươi đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, toàn thân trên dưới, quần áo bị máu tươi nhiễm đỏ, cả người nhìn qua, đã là đến cùng đồ mạt lộ.
Mà thanh niên giao thủ cùng hắn, khắp khuôn mặt là vẻ trêu tức.
Nam tử một thân thanh sam, tóc dài phất phới, lơ lửng giữa không trung, cho người cảm giác hư vô mờ mịt xa cuối chân trời.
- Thạch Thương, nghe nói bên trong đội ngũ các ngươi chuyến này, mạnh nhất là Mục Vân, không phải ngươi, không nghĩ ra, một gia hỏa Vũ Tiên cảnh thập trọng còn chưa bước vào Sinh Tử cảnh, thế mà ngươi cũng không phải đối thủ của hắn, Ngũ Hành tiểu thế giới ngươi, đúng là đầy mất mặt.
- Đáng ghét!
Nhìn Bạo Thiên Minh loay hoay đại đao trong tay, trong lòng Ngũ Hành Thạch Thương đầy tức giận.
Chỉ là giờ phút này, Bạo Thiên Minh cùng Phong Động Thiên hai người tùy tiện một người chính là Sinh Tử cảnh nhất trọng, cảnh giới tương đương cùng mình, mà thực lực càng mạnh hơn một bậc, hắn thực sự nghĩ không ra, mình có gì có thể có thể đào thoát.
Chẳng lẽ, mới vừa tới tứ nguyên phong địa, còn chưa kịp thi triển thủ đoạn, sẽ chết ở chỗ này?
Hắn không cam tâm.
Chỉ là giờ phút này, không cam tâm, lại có thể thế nào?
Ngũ Hành Thạch Thương âm thầm tức giận, nếu không phải Mục Vân, lần này, Ngũ Hành tiểu thế giới bọn hắn nhất định sẽ không chật vật như thế.
Ngũ Hành Động Thiên ba người đều có năng lực chém giết cường giả Sinh Tử cảnh nhất trọng, nếu bọn họ ba người ở đây, tất nhiên sẽ là một tình cảnh khác.
Chỉ là không cam tâm lại có thể thế nào, chết rồi, chính là chết, tại nơi này, căn bản không có đường sống có thể nói.
Hết thảy đều là do Mục Vân, thế nhưng kết quả lại là hắn muốn táng mệnh ở chỗ này.
Hắn hận!
- Ngũ Hành Thạch Thương, chỉ có thể nói Ngũ Hành thiên phủ ngươi thực sự quá không chịu nổi, hiện tại, vị trí trước mười, căn bản không có phần của các ngươi!
Phong Động Thiên nhìn Ngũ Hành Thạch Thương, cười hắc hắc nói:
- Lần này, theo ta được biết, muốn giết chết Ngũ Hành tiểu thế giới các ngươi không chỉ có riêng chỉ có Phong Hành tiểu thế giới của ta thôi đâu, Tử Viêm tiểu thế giới, Di Lặc tiểu thế giới, tứ đại tiểu thế giới, đối với các ngươi càng là nghiến răng nghiến lợi.
- Hừ, muốn giết cứ giết, làm gì nói nhảm.
- Tốt, ngươi rất có tiền đồ!
Phong Động Thiên sâm nhiên cười một tiếng, bước ra một bước.
Trong chốc lát, dọc theo đường, từng đạo tàn ảnh bất ngờ xuất hiện.
- Phong Chi Ai Thương!
Trong tay Phong Động Thiên bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm kia dài hơn ba thước, rộng hai ngón tay, thế nhưng kiếm và người không khác nhau chút nào, tại chỗ lưu lại đạo đạo tàn ảnh.
Những tàn ảnh kia quay xung quanh người Thạch Thương, khiến cho Thạch Thương căn bản phân không biết được đâu mới là Phong Động Thiên chân chính.
Phù một tiếng vang lên, thân thể Thạch Thương trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện một đạo huyết ngân.
Thế nhưng tàn ảnh kia vẫn là tàn ảnh, thân ảnh Phong Động Thiên vẫn y như trước, hoàn toàn nhìn không thấu.
- Ngũ Hành Thần Ấn - Ấn Phong Thiên Địa.
Quát khẽ một tiếng, đánh ra một đạo ấn ký.
Bỗng nhiên, từng đạo tàn ảnh sụp đổ.
Thân ảnh Phong Động Thiên xuất hiện, lại lấy thế tất chém giết phóng tới Thạch Thương.
Lực lượng vừa mới tiêu tán, giờ khắc này, Thạch Thương nào có thể kịp phản ứng, dưới tình thế cấp bách, cứng rắn lách qua một bên, một kiếm kia xuyên qua cánh tay trái của hắn.
Máu tươi phốc phốc chảy ra, huyết dịch lưu động, sắc mặt Thạch Thương trắng nhợt.
- Phong Động Thiên, lúc nào rồi mà ngươi còn có tâm tư đùa cợt? Ngươi không giết hắn, ta đến giết, trên người người này, tốt xấu gì cũng có một chút điểm tích lũy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận