Vô Thượng Thần Đế

Chương 2784: Tửu lâu bị người gạt

- Ngươi được không?
Thanh niên nhìn Mục Vân, do dự.
- Không thử làm sao biết được không?
Mục Vân cười nói:
- Ta đến thử xem, liền biết có khả thi hay không.
- Ngươi yên tâm, ta trước tiên kiểm tra tình huống trúng độc của phụ thân ngươi, sẽ không loạn động, có thể trị hay không rồi nói sau.
- Được!
Thanh niên đột nhiên thở ra một hơi, nói:
- Vậy ngươi xem đi.
Mục Vân ngồi xổm xuống, âm thầm nhéo vài cái vài chỗ ở trên người nam tử trung niên, nam tử trung niên nhất thời kêu đau vài tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy.
- Vị bằng hữu này, độc của phụ thân ngươi, ta có thể cởi bỏ.
Mục Vân cười nói:
- Độc của phụ thân ngươi, rất nặng rất nặng, nếu không giải trừ, không quá một canh giờ sẽ chết, ta có biện pháp.
- Nói bậy đi.
Thanh niên hiện tại lại nhịn không được quát:
- Độc của cha ta, làm sao có thể chết.
- Ta là Thần đan sư, sẽ không nhìn lầm.
Mục Vân chắc chắn nói:
- Thần đan sư, trị bệnh cứu người, chính là bản năng, như vậy đi, ngươi cùng chưởng quỹ thương lượng bồi thường, ta trước tiên chữa khỏi phụ thân ngươi.
Nghe được lời này, chưởng quỹ nhất thời sửng sốt.
Mục Vân nói, không phải nói Thiên Ca lâu bọn họ thật sự đầu độc khách nhân sao?
Cái này sao có thể.
Chưởng quỹ nhất thời lo lắng.
- Vậy ngươi trị không được cho cha ta thì làm sao bây giờ?
Thanh niên bán tín bán nghi nói.
- Chữa không được phụ thân ngươi, tính mạng của ta, tùy ngươi lấy đi! Hơn nữa, nơi này có một trăm khỏa Tụ Linh Thiên Đan, giá trị không dưới một vạn thần tinh, trị không được, không chỉ có mạng của ta bồi thường cho phụ thân ngươi, một trăm khỏa Tụ Linh Thiên Đan này, ta cũng cho ngươi.
Nhìn thấy đan dược, hai mắt thanh niên nhất thời tỏa sáng.
- Tốt!
Thấy thanh niên gật đầu, Mục Vân cười cười, cúi người xuống, trong tay lấy ra một thanh trường kiếm.
- Ngươi làm gì?
Nhìn thấy hành động của Mục Vân, thanh niên hoàn toàn sợ đến choáng váng.
- Chữa bệnh cứu người.
Mục Vân đương nhiên nói:
- Ta là vì cứu phụ thân ngươi, thương thế của phụ thân ngươi đã lan tràn, khuếch tán nữa sẽ chết, cho nên ta nhất định phải chém hắn hai tay hai chân, ngăn chặn độc tố.
Mục Vân căn bản không ngừng nghỉ, chém xuống.
- Dừng tay.
Thanh niên hiện tại quát to:
- Ngươi tên này, nói hươu nói vượn, ta xem ngươi căn bản không phải Thần đan sư, phụ thân ta rõ ràng trung độc tố của Tử Oán Linh Tâm Thảo, chỉ cần ăn vào Thanh Hồn Cấn Tu Mộc là được.
- Ngươi đây là xem mạng người như cỏ rác.
Vừa nghe lời này, Mục Vân nhất thời gật gật đầu.
- Ồ... Thì ra, phụ thân ngươi trúng Tử Oán Linh Tâm Thảo? Hơn nữa dùng Thanh Hồn Cấn Tu Mộc liền có thể chữa khỏi!
Mục Vân cười nói:
- Vậy tại sao ngươi lại nói là do ăn cơm ở đây?
Vừa nghe lời này, thanh niên nhất thời trợn tròn mắt.
Hắn biết mình nói lộ ra miệng.
- Tốt lắm.
Chưởng quỹ hiện tại phản ứng lại.
Những người này là hợp tác để tống tiền hắn.
- Người đâu, đánh bọn họ cho ta một trận, đuổi ra ngoài!
Chưởng quỹ nhất thời quát to.
- Chậm đã.
Mục Vân hiện tại mỉm cười nói:
- Khuyên ngươi một câu, ăn vào Tử Oán Linh Tâm Thảo, đúng là sẽ xuất hiện triệu chứng trúng độc, hơn nữa dùng Thanh Hồn Cấn Tu Mộc, cũng sẽ trung hòa độc tính, bất quá đây là dùng biện pháp lấy độc công độc, ta nghĩ các ngươi phối hợp ăn ý như vậy, không phải lần đầu tiên làm loại chuyện tống tiền này, nhưng ta vẫn muốn nói cho các ngươi biết.
- Mặc dù hai loại này có thể trung hòa độc tố, nhưng tích lũy từng ngày, ăn nhiều, hai loại dược thảo, sẽ có tác dụng thôn phệ lẫn nhau, đến lúc đó vạn nhất một bên thắng lợi, phụ thân ngươi và mấy người này, sẽ chết bất đắc kỳ tử.
- Nói bậy nói bạ.
Thanh niên nhịn không được quát:
- Ta nhớ ngươi, tiểu tử, ngươi chết chắc rồi.
Thanh niên dứt lời, vội vàng mang theo phụ thân mình rời đi.
Mà hiện tại, trong tửu lâu, mấy vị đồng bọn còn lại, cũng vội vàng rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, đám người đều vỗ tay khen ngợi.
- Đa tạ tiên sinh.
Chưởng quỹ cười nói:
- Một bàn này, ta mời khách, cám ơn vị đan sư tiên sinh này.
- Nhấc tay mà thôi.
Mục Vân khẽ mỉm cười, nhìn tấm biển chính sảnh, cười nói:
- Thiên Ca lâu, một mình hát thiên ca, ta cười mặc cho ta cuồng, Thiên Ca lâu, tên rất hay.
- Đa tạ khen ngợi.
Một hồi sóng gió nhỏ, chấm dứt.
Mục Vân ngồi xuống, tâm tình cũng không cao lắm.
Mục Thiên Ca vì cứu hắn mà chết, chết ở trong Kiếm Môn.
Vân Lang cùng Huyết Kiêu, có thể nói là đứng sau.
Hai người, nhất định phải chết.
Mục Vân hiện tại, sát khí đối với hai người, hừng hực thiêu đốt.
Dùng xong bữa ăn, mấy người rời đi.
Bốn đạo thân ảnh đi trên đường phố, rời khỏi Nam Nguyên thành, tiếp tục đi tới hướng nam.
- Mục huynh, có người đi theo!
Triệu Nham Minh thấp giọng nói.
- Hẳn là bọn họ.
Mục Vân cười nói:
- Không sao, để cho bọn họ đi theo đi.
Sau khi bốn người rời khỏi cửa thành, đi tới ước chừng hơn mười dặm, dừng lại nghỉ ngơi.
Đang lúc này, từng tiếng phá không đột nhiên vang lên.
Hơn mười thân ảnh xuất hiện, vây quanh bốn người.
Cầm đầu hai người, chính là hai nam tử trung niên cùng thanh niên trong tửu lâu vừa rồi.
- Cha, tên này, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta.
Thanh niên hung tợn nói.
Bọn họ một nhóm mười mấy người, vẫn phối hợp như vậy, đến rất nhiều tửu lâu trong thành trì, lừa gạt không ít người.
Nhưng lại bị Mục Vân nhìn ra manh mối, còn phá hủy kế hoạch của bọn họ, quả thực đáng ghét.
Trung niên nam tử quát:
- Tiểu tử, ta biết ngươi là một gã đan sư, hôm nay ngươi nói hai loại dược liệu sẽ thôn phệ, là thật hay giả?
- Tự nhiên là thật.
- Tốt!
Trung niên nam tử hừ nói:
- Nếu đã là thật, vậy ngươi hiện tại chữa thương cho ta, chữa khỏi bệnh của ta, ta tha cho ngươi.
- Tha cho ta không chết?
Mục Vân cười nói:
- Bao nhiêu người cầu xin ta chữa bệnh, còn muốn xem tâm tình ta, chỉ là ngươi, dám bức bách ta?
- Tên gia hỏa không biết điều, làm thịt bốn người bọn họ.
Nhất thời, hơn mười người xông tới.
- Lên đi!
Mục Vân nhìn ba người Triệu Nham Minh, mở lời.
Những nhân vật nhỏ này, hắn đều lười động thủ.
Phanh...
Ba người Triệu Nham Minh còn chưa động thủ, đột nhiên, từng tiếng rầm vang lên, phía trước bốn người, từng đạo thân ảnh lao ra, ngăn lại hơn mười người kia.
Mấy người kia xuất hiện, không nói hai lời, đao thương ra trận, giết ngã một mảnh.
- Người của Thiên Trường Môn! Chạy đi!
Trung niên nam tử cầm đầu nhìn thấy cảnh này, nói không nên lời. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp được người của Thiên Trường Môn.
Thiên Trường Môn, ở Thiên Trường quận, đó chính là Hoàng đế, không ai dám chọc.
Có lẽ bọn họ may mắn, nếu không phải những người này xuất hiện, bọn họ sẽ chết càng thảm.
Mục Vân hiện tại nhìn hơn mười người bị giết lui, lạnh nhạt đứng vững.
- Để tiên sinh kinh hãi.
Đột nhiên, một thanh niên mặc thanh y, dưới sự vây quanh của vài tên hộ vệ, đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận