Vô Thượng Thần Đế

Chương 841: Chiến Lâm Chính Anh

Điểm này, Mục Vân lĩnh ngộ càng thêm thấu triệt sau khi Tần Mộng Dao có thai.
Hắn không còn là một người, có thê tử, có hài tử, mặc dù hài tử còn chưa xuất sinh, thế nhưng hắn lại cần bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị kỹ càng trách nhiệm làm cha.
- Lâm Chính Anh, ngươi thế nào xuất hiện ở đây.
Trong lúc Mục Vân tiến lên, một tiếng kêu khẽ lại đột nhiên vang lên.
Tiếng kêu khẽ mang theo một chút tức giận, cùng với thất kinh.
- Tiêu Doãn Nhi, rất không khéo, ta vừa rồi nhìn thấy ngươi thông qua mộ bia tiến vào nơi này, liền theo sau, xem ra ngươi tới nơi này vì tìm Mục Vân, đúng không?
- Chuyện không liên quan đến ngươi!
Nghe được trò chuyện, Mục Vân cúi thấp người xuống, tiềm phục trong bụi cỏ.
Dùng hắn hiện tại dung hợp long nhãn, chớ nói Lâm Chính Anh, cho dù Hàn Doãn giờ phút này xuất hiện ở đây cũng căn bản không có khả năng phát hiện hắn.
- Mặc kệ chuyện của ngươi, như thế thôi à.
Lâm Chính Anh cười lạnh:
- Tiêu Doãn Nhi, ta biết ngươi là thiếu thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa, địa vị cao thượng, ta sẽ không giết ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi giao trứng rồng kia cho ta.
Cho tới giờ khắc này Mục Vân mới phát hiện, trong ngực Tiêu Doãn Nhi ôm một vật hình cầy, hình cầu có bảy đường ánh sáng bao phủ, tản ra khí tức sinh mệnh nhàn nhạt.
Chính là trứng rồng!
- Giao cho ngươi? Ngươi nằm mơ!
Tiêu Doãn Nhi nói:
- Giao cho ngươi ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Không được thì cá chết lưới rách, ta lại sợ ngươi à! Ta ngược lại muốn nhìn, Lâm gia những năm gần đây cùng Thạch gia, Kim gia cấu kết với nhau làm việc xấu, đến cùng trưởng thành đến thành tựu gì.
- Ngươi muốn chết!
Lâm Chính Anh quát:
- Ngươi cho rằng ngươi làm thế thì ta không có cách nào?
- Mục Vân giết rất nhiều người của Thạch gia và Kim gia, thiên tài Lâm Doãn Chi Lâm gia ta cũng chết ở trong tay hắn, tam đại gia tộc, không có một ai sẽ bỏ qua hắn.
- Đáng tiếc câu nói này, tựa hồ năm năm trước các ngươi cũng đã nói, nhưng các ngươi vì sao không lẻn vào Huyết Minh, giết Vân lang đi?
Tiêu Doãn Nhi cười nhạo:
- Bởi vì các ngươi không dám!
- Ngươi muốn chết!
Tiêu Doãn Nhi nói không sai, Huyết Minh ở Lạc Hồn đảo, một Diệp Thu đủ để cho bọn hắn cảm thấy đau đầu, mà lại thêm các vị hạch tâm trưởng lão cùng với đệ tử thiên tài xuất sắc ngày xưa của Huyền Không sơn.
Quan trọng nhất là, năm năm qua, gia hỏa Mục Vân đáng chết kia hàng năm luyện chế đan dược, thần binh, một bộ phận xuất ra đi đấu giá, một bộ phận cho thành viên bên trong Huyết Minh phục dụng, thực lực những tên kia quả thực tăng mạnh.
Ngay Huyền Không sơn cũng không có xuất thủ, bọn hắn nào dám ra tay với Huyết Minh.
- Ta nói cho ngươi, Mục Vân kia tiểu tử, sống không lâu, ngươi đợi đến lúc nhìn hắn chết đi.
Sắc mặt Lâm Chính Anh dữ tợn, vừa sải bước ra, sát ý dạt dào.
- Khống Mộc Hóa Sinh Quyết, sinh sôi không ngừng.
Sắc mặt Lâm Chính Anh lạnh xuống, bàn tay nhô ra, trên mặt đất thảo nguyên bảy màu lúc này điên cuồng phát sinh dị động, tiếng tư tư lạp lạp liên tục vang lên.
Cỏ dại nháy mắt biến lớn, như là đằng mạn, từng mảnh từng mảnh cây cỏ đều như từng đại thụ che trời quơ nhánh cây, quấn quanh tới phía Tiêu Doãn Nhi.
Tiêu Doãn Nhi mặc dù là Vũ Tiên cảnh lục trọng, ở trên cảnh giới chênh lệch Lâm Chính Anh nhị trọng, nhưng nàng dù sao cũng là Thánh nữ Huyền Nguyệt thánh địa.
Mà nàng tu tập Huyền Nguyệt Tâm Kinh, vô thượng bảo điển của Huyền Nguyệt thánh địa, cửu thiên Huyền Nguyệt, trăng làm chúa tể.
- Huyền Nguyệt Biến!
Nhìn thấy Lâm Chính Anh đánh tới, Tiêu Doãn Nhi khẽ kêu một tiếng, trong tay lại xuất hiện một thanh lợi loan nguyệt.
Lợi khí hiện ra hình dạng Huyền Nguyệt khẽ cong, bên ngoài vô cùng sắc bén, lộ ra hàn mang.
Trong nháy mắt loan nguyệt sát khí xuất hiện, bay khỏi tay ngọc của Tiêu Doãn Nhi, xoay tròn phóng tới Lâm Chính Anh.
Một phân hai, hai chia làm bốn, tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, những mạn đằng đang quấn quanh bị loan nguyệt lợi khí đang xoay tròn tốc độ càng lúc càng nhanh chém nát.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, những mạn đằng không ngừng bị cắt giảm.
Nhưng tốc độ cỏ bảy màu biến hóa thực sự quá nhanh.
Lâm Chính Anh dù sao cũng là Vũ Tiên cảnh bát trọng, mà lại là cường giả uy tín lâu năm, căn bản không e ngại Tiêu Doãn Nhi.
- Hừ, người trẻ tuổi, nếu ngươi là Vân thánh sứ, chỉ sợ ta sẽ bỏ chạy, đáng tiếc ngươi không phải.
Lâm Chính Anh cười lạnh:
- Thực lực ngươi thật mạnh, nhưng, cảnh giới của ngươi vẫn chưa đủ, tích lũy không đủ, ngươi làm sao có thể thắng ta?
- Dõng dạc!
Sắc mặt Tiêu Doãn Nhi phát lạnh, thu hồi Huyền Nguyệt lợi khí, tiếng vù vù dần lên, mà quanh người nàng lại đột nhiên xuất hiện từng hư ảnh loan nguyệt.
- Huyền Nguyệt trảm!
Quát to, thân thể mềm mại Tiêu Doãn Nhi run rẩy, sắc mặt trắng nhợt.
Tiếng rầm rầm vang lên, từng đạo Huyền Nguyệt hư ảnh chém ra.
Mà làm xong hết thảy, thân thể Tiêu Doãn Nhi lại run lên, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
- Muốn chết!
Thấy cảnh này, Lâm Chính Anh cười lạnh liên tục, hai tay liên tục cổ động, vận chuyển Khống Mộc Hóa Sinh Quyết càng ngày càng cường thịnh.
Trước người hắn, một gốc đại thụ che trời đang không ngừng vọt lên, thân cây tráng kiện, thô to khoảng chừng mười mét, cao mấy trăm thước, tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Đây mới thực sự là Khống Mộc Hóa Sinh Quyết.
So sánh với hắn, mấy năm trước, tuyệt kỹ bọn người Lâm Hối Anh thi triển, quả thực là trò trẻ con.
Thân cây cao mấy trăm thước dâng lên, Lâm Chính Anh vung tay, nhánh cây lay động từng cái, ngăn lại Huyền Nguyệt hư ảnh.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, những nhánh cây đều bị Huyền Nguyệt chém nát.
Nhưng càng ngày càng nhiều nhánh cây không ngừng tuồn ra từ trong đại thụ, ngăn chặn hết thảy công kích.
- Tiểu nữ oa, ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!
Lâm Chính Anh lạnh lùng quát, đại thụ thế mà lúc này di chuyển.
Đại thụ rất lớn, che khuất bầu trời, chộp đến Tiêu Doãn Nhi.
- Dám động đến thê tử của ta, ngươi mới là người muốn chết!
Mà trong nháy mắt này, tiếng xé gió vang lên.
Hai thanh trường kiếm phá không lao tới.
Chính là Cửu Nguyên Tiên Kiếm cùng Khổ Tình Kiếm.
Hai thanh trường kiếm phá không lao đến, để người rung động là, trên thân kiếm dài hai mét giờ phút này đều được bao trùm lấy khí tức hỏa diễm màu đen rất nồng đậm.
Trong lúc trường kiếm bay đến mang theo từng đợt khí tức cực nóng.
Trường kiếm giờ phút này cũng không phải ép về phía Lâm Chính Anh, mà đáng tới đại thụ che trời.
Ầm ầm hai tiếng nổ đùng đoàng đồng thời vang lên, hai thanh Hư Tiên khí mang theo thiên hỏa lao thẳng tới đại thụ.
Trong một khoảnh khắc, đại thụ dấy lên liệt hỏa hừng hực.
Mà sắc mặt Lâm Chính Anh bỗng nhiên trở nên tái nhợt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận