Vô Thượng Thần Đế

Chương 3192: Bí mật đối thoại (2)

- Nói đủ chưa?
Ngữ khí Mục Thanh Vũ khẽ đổi.
- Được rồi, nhìn kỹ đứa con trai bảo bối này của ngươi đi!
- Một ngày nào đó, khi ngươi có con trai, ngươi sẽ hiểu được cảm giác này...
Mục Thanh Vũ cũng không tranh cãi.
Nhìn bộ dáng của thiếu niên lang, vẻ mặt cổ quái nói:
- Nói xem, một lão già như ngươi sống bao nhiêu vạn năm, giả bộ non nớt như vậy, thật sự tốt không?
- ta... Ai cần ngươi lo.
Thiếu niên lang hừ một tiếng, rời đi.
- Muốn xem thì nhìn nhiều một chút, nhưng không bao lâu nữa, hắn sẽ tỉnh lại.
- Ngươi thực sự không có ý định, tìm một người bạn đời?
Mục Thanh Vũ lại nói lần nữa.
- Ta?
Thiếu niên lang rời đi dừng lại, dùng lưng đối diện với Mục Thanh Vũ, hắn nói:
- Cửu U Côn Bằng nhất tộc ta, hiện giờ chỉ còn lại một mình ta, bạn đời? ta nên tìm nó ở đâu đây?
- Ngươi có thể xem xét nhân loại mà…
- Cút.
Thiếu niên lang mắng:
- Mục Thanh Vũ, chút tâm tư kia của ngươi, ta không biết sao? Tìm nhân tộc các ngươi? Muốn huyết mạch Côn Bằng của ta, ở nhân tộc truyền ra, cường đại nhân tộc các ngươi đúng không?
- Nói thật, nhân loại các ngươi thật sự là hèn hạ nhất, bản thân không hề có truyền thừa, trộm lấy huyết mạch lực của người khác từ trong chủng tộc cường đại của vạn tộc, , chậc chậc...
- Nhân tộc dù sao cũng ở thế yếu, hơn nữa, bí mật trong nhân giới, đừng nói ngươi không động tâm, chúng ta không mạnh, chỉ sợ đến ngày tai nạn chân chính hàng lâm, không ai có thể ngăn cản.
- Được rồi, ngươi sắp trở nên cùng một đức hạnh với Diệp Tiêu Dao kia rồi!
Thiếu niên lang khoát tay áo, nói:
- Lần sau gặp mặt, có thể gọi tên ta không? Làm như ta giống như không có tên, không có họ.
- Gọi tên ngươi?
Mục Thanh Vũ phản ứng lại, cười mắng:
- Ngươi nằm mơ đi.
Từ từ, bước chân chậm lại, Mục Thanh Vũ đứng trước người Mục Vân.
- Hết thảy đều do ngươi lựa chọn, dung hợp ký ức bảy thế, nếu đạt tới cảnh giới Tổ Thần, thật sự giống như lời đồn, ngươi có lẽ đều ưu tú hơn so với ngoại công ngươi và ta.
Thiếu niên lang hiện tại cất bước bước đi, rời khỏi vách núi, Mục Thanh Vũ giống như lẩm bẩm, tiếng, theo gió mà qua đi.
Từ từ, Mục Thanh Vũ điểm ra một chỉ.
Toàn bộ đỉnh núi hiện tại, hoàn toàn giống như biến mất.
Thân ảnh áo trắng của Mục Thanh Vũ, áo dài phiêu phiêu, khoanh tay mà đứng, nhìn thân hình Mục Vân nằm phía trước, nói:
- Quy Nhất, chúng ta nói chuyện được không?
Ù ù...
Mặt ngoài thân thể Mục Vân, một ánh sáng chợt lóe ra.
- Ta biết, lúc trước Diệp Tiêu Dao chết, ta sao lại trùng hợp như vậy, sẽ đến trên người Mục Vân.
Thân ảnh Quy Nhất xuất hiện, một thân huyền sam màu đen, hai bên tóc đầu, một chút tóc bạc lóe lên.
Đúng là một thiếu niên thoạt nhìn rất tuấn lãng.
Không giống Cửu U Côn Bằng vừa rồi, vị trước mắt này, làm cho người ta có cảm giác, rất thanh tú, càng là có một tia hương vị tà ý.
- Mục Vân, mẫu thân Diệp Vũ Thi, ta sớm nên nghĩ đến.
Quy Nhất thản nhiên nói:
- Nói đi, ngươi muốn nói gì với ta?
- Ngươi cần pháp bảo có khí tức hồng hoang, mới có thể hoàn toàn khôi phục đúng không?
Mục Thanh Vũ cười nói:
- Nơi này ta có, nhưng mà...
- Ta hiểu, không thể làm tổn thương con trai ngươi!
Quy Nhất tự nhiên nói:
- Điểm này, ta nghĩ, ngươi hẳn là có thể yên tâm chứ?
- Hơn nữa, ngươi giao Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ cho hắn, không phải là lo lắng, ta sẽ khống chế hắn sao?
- Cái này cũng không phải.
Mục Thanh Vũ thản nhiên nói:
- Hắn chung quy cần phải bước một bước kia, chẳng qua, bây giờ ta có thể giúp đỡ hắn, nhưng về sau, ta không cách nào làm cái gì vì hắn.
- Được rồi được rồi.
Quy Nhất thoáng không kiên nhẫn, nói:
- Ta hỏi ngươi một chuyện, tin tức của Diệp Vũ Thi, tìm được chưa?
Vừa nghe lời này, khuôn mặt Mục Thanh Vũ không gợn sóng, một tia đau lòng xuất hiện.
- Xem ra là không có?
Quy Nhất càng thêm thiếu kiên nhẫn.
- Ta sẽ làm tất cả những gì có thể...
- Được rồi được rồi...
Quy Nhất phất phất tay nói:
- Nhân loại các ngươi, khéo lưỡi nhất, tin tưởng ngươi, không bằng tin tưởng chính mình.
- Chủ yếu là, chuyện bên ngoài, quá bận rộn!
- Bận? Bận rộn đến vợ con mình cũng không bận tâm?
Quy Nhất bất mãn nói.
- Ta không thể không như thế, nếu không, Tiêu Dao Thánh Khư, chỉ sợ không giữ được...
- Cái gì? Ngươi cận thận nói cho ta.
Sắc mặt Quy Nhất hiện tại, lần đầu tiên trở nên khó coi.
- Cắt.
Mà cùng lúc đó, bên kia, thiếu niên lang một thân trường sam màu đen, ngồi ở một tòa vách núi, nhìn đối diện.
- Nói chuyện gì khó lường, còn muốn ngăn cách ta điều tra?
Thiếu niên lang không kiên nhẫn nói:
- Gọi tên ta thì sao? Nhân loại các ngươi phát minh ra cái tên này, ta đây không phải là nhập gia tùy tục sao?
- Mạc Thư Thư, cái tên này, thật dễ nghe.
Thiếu niên lang lẩm bẩm, lải nhải không ngớt...
Thời gian từ từ trôi qua, mà ở trên núi cao mười vạn trượng này, không biết nhật nguyệt luân chuyển.
Từ từ, Mục Thanh Vũ rút đi bình chướng quanh người.
- Nói xong rồi?
Thiếu niên lang hiện tại đi ra, nhìn Mục Thanh Vũ.
- Không nói gì.
Mục Thanh Vũ chua xót nói:
- Sau lần này, sau khi đạt tới cảnh giới Tổ Thần, hắn sẽ xuất hiện một chút khác thường, hy vọng ngươi...
- Ta hiểu, ta hiểu.
Thiếu niên lang cười nói:
- Cửu Mệnh Thiên Tử, đây chính là người thứ hai của Vạn tộc, ta ngược lại muốn biết, tên này, có phải sẽ đi xa hơn Diệp Tiêu Dao hay không.
- Đa tạ, Mạc... Thư Thư.
- Không cần.
Nhìn thấy Mạc Thư Thư, bóng dáng Mục Thanh Vũ chợt lóe, lặng lẽ rời đi.
Mà hiện tại, Mạc Thư Thư vỗ đầu, hùng hùng hổ hổ.
- Vừa rồi hắn gọi tên ta, theo đạo lý mà nói, ta hẳn là trả lời một tiếng, ai, mới đúng nha!
- Thôi thôi, lão tử quên đáp, nhi tử kia gọi ta một câu Mạc thúc thúc, vẫn có thể tiếp nhận.
Mạc Thư Thư nhìn thân thể Mục Vân trên mặt đất, nói:
- Tiểu tử thúi, có thể ngủ đi, chẳng qua để cho ngươi ngủ ở chỗ này là không được.
Dứt lời, thân ảnh thiếu niên lang biến mất, hóa thành một đạo thân ảnh đại bằng điểu cỡ trăm thước, cuồn cuộn lên thân ảnh Mục Vân, biến mất không thấy.
Giờ khắc này, Mục Vân cảm giác, toàn bộ tâm thần bắt đầu bình tĩnh lại.
Sau đó, tứ chi bát mạch, ngũ tạng lục phủ, ba hồn hai phách thân thể hiện tại, tất cả đều tụ lại về phía trái tim mình.
Nơi đó, không ngừng tản mát ra lực lượng ấm áp, từng tầng từng tầng cuốn lấy thân thể của mình.
Từ từ, sau hai phách, phách thứ ba, vào hiện tại, từ từ sinh trưởng.
Nhất phách Thiên Xung, nhị phách Linh Tuệ, mà tam phách chính là Khí Phách.
Khí phách, ngưng tụ khí tức bản mệnh của võ giả.
Nếu võ giả bị thương nặng, chỉ cần khí phách còn tồn tại, tốc độ khôi phục sẽ rất nhanh, nếu khí phách không có ở, thân thể võ giả kia, sẽ khó có thể khôi phục vết thương.
Khí phách dần dần hội tụ, cũng là võ giả ngưng tụ đạo mạch luân thứ ba.
Nguyên Thần sẽ trở nên ổn định hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận