Vô Thượng Thần Đế

Chương 2635: Hai người cùng chiến

Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, đệ nhất thánh bia ở phía sau, như ẩn như hiện.
Mà hiện tại, máu huyết trong cơ thể hắn lưu động, điên cuồng ba động, dần dần bị Thánh Bia hút vào.
- Tiểu tử thúi...
Mục Phong Trần hiện tại nhịn không được mắng to.
Hắn nhìn không rõ như thế nào, Mục Vân lấy máu huyết của mình, để thúc dục lưu tinh bạo vũ.
Hắn muốn tinh huyết chi uy cùng lưu tinh bạo vũ chi uy kết hợp.
Đây quả thật là rất cường đại, nhưng lực lượng cần tiêu hao, cũng là rất cường đại.
Mục Vân vốn thúc dục Lưu Tinh Bạo Vũ đã là miễn cưỡng, hiện tại tiêu hao tinh huyết của mình, không chết mới là lạ.
Mục Phong Trần tức giận không thôi, muốn ngăn cản, nhưng hắn chỉ là một đạo ý niệm tồn tại, căn bản không cách nào ngăn cản.
Nhìn bóng dáng ngồi xếp bằng này, Mục Phong Trần giống như nhìn thấy Mục Thanh Vũ trước kia.
- Thật sự... Là phụ tử...
Oanh oanh oanh...
Mà giờ khắc này, trên bầu trời, long ảnh cùng phượng ảnh luân phiên, cắn xé lẫn nhau.
Nhưng nương theo giao thủ tiếp tục tiến hành, hai người hiển nhiên là Huyết Vân chiếm cứ thượng phong.
Thái Hư Minh Long không ngừng xé rách hư ảnh Băng Hoàng, Tần Mộng Dao hiện tại toàn thân cũng là máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn, thật sự là khủng bố.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Huyết Vân quát:
- Ngươi nếu thành thành thật thật kế thừa Băng Hoàng thần phách, đến lúc đó đến thần giới, đi tới Phượng Hoàng nhất tộc, Thần Hoàng nhất tộc, tuyệt đối sẽ đem ngươi trở thành con cháu trọng điểm bồi dưỡng, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác tự tìm đường chết, đi bảo hộ Mục Vân, quả thực muốn chết, đối nghịch với ta, ngươi, còn có thể sống sao?
Dứt lời, Huyết Vân bước ra, lực lượng toàn thân bộc phát, Huyết Kiếm lúc này đánh về phía Tần Mộng Dao.
Một kiếm này cơ hồ ẩn chứa toàn bộ công kích toàn thân Huyết Vân.
Vụt.
Kiếm, đâm vào không khí mà ra, rời khỏi bàn tay Huyết Vân, đâm về phía Tần Mộng Dao.
Một kiếm này, không thể địch nổi.
Tần Mộng Dao hiện tại toàn thân không cách nào đề lực, cả người hiện tại, có vẻ mềm nhũn, không có một tia lực lượng.
Một kiếm này, tránh không thoát.
Trong mắt Tần Mộng Dao hiện tại, một tia quyết định.
Tránh không thoát, cho dù là chết, cũng phải kéo theo Huyết Vân.
Thế nhưng, đang lúc Tần Mộng Dao kinh ngạc xuất thần, một đạo thân ảnh lúc này đột nhiên giết tới.
Một đạo thân ảnh kia, thoạt nhìn quen thuộc như thế, nhưng lại xa lạ như thế.
Quen thuộc giống như là nghe vô số lần, xa lạ giống như chưa từng nghe thấy.
Tần Mộng Dao hiện tại muốn đứng dậy, nhưng vô lực đứng lên.
Một đạo thân ảnh kia ngăn cản trước người nàng, hai tay kéo ra.
- Lưu Tinh Bạo Vũ.
Một tiếng gầm thét, tinh vũ đầy trời lúc này, oanh tạc ra.
Oanh oanh oanh...
Trong khoảnh khắc, Tần Mộng Dao chỉ nhìn thấy một đạo thân ảnh trước người cùng với mưa sao đầy trời rơi xuống.
Cả thế giới, như thể im lặng.
Trước mắt nàng lúc này, xuất hiện từng đạo thân ảnh.
- Đại trưởng lão, ta lại không điếc, phiền toái ngài tiếng nhỏ một chút được không?
- Tần Mộng Dao Tần tiểu thư mỹ mạo như thiên tiên, con cóc ta này, không có mệnh ăn thịt thiên nga.
- Nếu Tần tiểu thư xinh đẹp như vậy, vậy thì gả cho Mục Lang đại ca đi, hắn chính là cháu trai được ngài yêu thương nhất, trai tài gái sắc, vừa hay, ngài nói có đúng hay không?
Một màn kia, giống như hôm qua, giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mục Vân.
Khi đó hắn, kiệt ngạo bất tuân, khi đó hắn, hăng hái, khi đó hắn, không sợ trời không sợ đất.
Tần Mộng Dao kinh ngạc xuất thần, trong đầu, dâng trào tất cả mọi chuyện về Mục Vân.
Nàng rốt cục cũng nhớ rõ, người nam nhân trước mắt này là tồn tại nàng nhớ nhung, muốn phó thác cả đời.
Hắn tùy hứng, hắn ngạo nghễ, hắn bất kể hậu quả, nhưng nàng yêu hắn.
Làm thế nào nàng có thể không thể nhớ hắn?
Oanh oanh oanh...
Giờ khắc này, Mục Vân thi triển lưu tinh bạo vũ kết hợp tinh huyết, trước người, triệt để nổ tung, toàn bộ thành trì cơ giới hiện tại, quay cuồng, khuấy động.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều vội vàng né tránh.
Một trận nổ này, cả thành thị, chỉ sợ đều sắp xong đời.
Đám người Lục Thanh Phong, Kiếm Lưu Vân, Chu Thương Hải, Vũ Huyền Thiên dừng lại tranh đấu, nhìn trong thành, thần sắc hoảng sợ.
Thật sự khó có thể tưởng tượng, đây là nổ tung cường đại mà một vị hạ vị Tiên Đế phóng thích ra.
Khủng khiếp.
Trong mắt mọi người hiện tại chỉ còn lại hoảng sợ.
Thế nhưng, Tần Mộng Dao hiện tại đang ở trong không trung lại nhìn thấy, trước người Mục Vân, một thanh huyết kiếm đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù công kích mãnh liệt kia, đánh lui Huyết Vân cùng Thái Hư Minh Long, nhưng một thanh Huyết Kiếm kia, vẫn mang theo tư thế không thể địch nổi, xông về phía Mục Vân.
Phốc xuy một tiếng, đột nhiên vang lên, bụng Mục Vân đột nhiên xuất hiện một cái động máu, thông qua huyết động, Tần Mộng Dao có thể nhìn thấy khuôn mặt cười kiêu ngạo của Huyết Vân.
Mà giờ khắc này, mọi người xung quanh, lại không nhìn thấy bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là Tần Mộng Dao quát khẽ một tiếng, cũng làm cho mọi người tỉnh táo lại.
Lục Thanh Phong muốn vọt vào điều tra một hai, nhưng lại bị Kiếm Phong Tiên ngăn lại.
- Ngươi muốn chết!
Kiếm Phong Tiên quát:
- Lưu Tinh Bạo Vũ này, mang theo uy năng huyết mạch mãnh liệt, ngươi đi vào, cũng là chết.
- Nhưng mà...
- Không có gì nhưng mà, chờ một chút xem!
Kiếm Phong Tiên nhíu mày.
Ông...
Nhưng trong lúc mọi người chờ đợi, đột nhiên, cả thành trì, một tiếng ong ong vang lên.
Hiện tại, tiếng ầm ầm truyền ra, tất cả mọi người chỉ cảm giác, cả thành trì, khắp nơi tràn ngập lực lượng ba động cuồng bạo, dưới tiếng sấm chớp nhoáng, mặt đất thành trì lúc này lại chậm rãi dâng lên.
Mọi người lại lui về phía sau.
Sau khi thành trì tăng lên ngàn thước, đột nhiên dừng lại, cả thành trì khắp nơi đều vết nứt.
Mặt đất, bị từng vết nứt lấp đầy.
- Tiểu sư đệ.
Lục Thanh Phong hiện tại nhìn thấy hai đạo thân ảnh trên mặt đất khổng lồ kia, chính là Mục Vân cùng Tần Mộng Dao.
Hiện tại Mục Vân nằm ở trong ngực Tần Mộng Dao, bụng không ngừng tràn ra máu tươi, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười.
Trên mặt Tần Mộng Dao đầy lệ, nhìn Mục Vân.
- Dao nhi...
- Vân lang... - Tần Mộng Dao khóc như mưa, hai tay nâng đầu Mục Vân.
- Nàng nhớ ta?
Mục Vân cay đắng nói.
- Ừm, nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi!
Thân thể Tần Mộng Dao run rẩy.
- Thật tốt...
Mục Vân cười cười, nói:
- Thật tốt quá.
Hắn dứt lời, chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề.
Trước mắt, từng màn các loại ký ức, lần thứ hai xuất hiện trong đầu.
- Vân Lang, chàng không thể ngủ, không thể ngủ!
Tần Mộng Dao hiện tại không ngừng lay động Mục Vân, mở lời.
- Tiểu sư đệ.
Lục Thanh Phong hiện tại vẻ mặt lo lắng, tiến lên, vọt về phía trước.
Phanh...
Chỉ là trong lúc bất chợt, một tiếng rầm rầm vang lên, thân ảnh của hắn bị vách ngăn vô hình ngăn cách, cả người đụng bình chuongs lui về phía sau.
- Đáng giận.
Song kiếm của Lục Thanh Phong đồng loạt xuất ra, giết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận