Vô Thượng Thần Đế

Chương 2055: Người Khác Loại

Đối mặt Huyền Thiên cười nhạo, Ngô Cầu Ngọc tức giận không thôi.
- Ngươi cũng đứng đắc ý, bên trong Huyền Sát môn, ngươi là thiên tài đứng đầu, không người có thể địch, thế nhưng ở bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, ngươi vẫn còn không tính là cái gì.
Ngô Cầu Ngọc cười nhạo nói:
- Đệ tử ba mươi ba phong, từng người đều là Chân Tiên không nói, cường đại càng đến cảnh giới Kim Tiên, mà đệ tử cảnh giới phía trên Kim Tiên ngũ phẩm đều đến bên trong Kình Thiên Phong, nơi đó, tư chất yêu nghiệt đều là hạng chót.
- Thật sao?
Huyền Thiên lại nắm chặt bàn tay, tự tin nói:
- Yên tâm, ta, Huyền Thiên, khẳng định có thể đến tình trạng kia, thế nhưng Ngô Cầu Ngọc ngươi, chỉ có... Chết!
Vừa dứt lời, bàn tay Huyền Thiên nắm chặt, thổi phù một tiếng vang lên, Ngô Cầu Ngọc trực tiếp bỏ mình.
- Phong thứ năm, chỉ phái người như vậy đến? Còn chưa đủ để ta hét kẻ răng đây.
Huyền Thiên lắc lắc bàn tay máu đầy tươi, tự nhủ:
- Kình Thiên Phong? Yêu nghiệt tư chất? Là cái thá gì...
Vừa dứt lời, thân ảnh Huyền Thiên lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân ở trong không gian thần bí.
Phía trên U Ngữ Kiếm dính đầy máu tươi.
Từng thi thể nằm ở quanh người hắn.
Mà giờ khắc này, Lộ Viễn trước đó vô cùng cuồng vọng lúc này, lại là máu me đầy người, đổ xuống mặt đất.
- Ta nói cái gì...
Mục Vân ngồi xổm xuống, nhìn Lộ Viễn, cười nói:
- Chính là có bảo bối, cũng không cho ngươi, hiện tại, còn cần không?
Nhìn Mục Vân, Lộ Viễn lung lay đầu, cả người triệt để mộng.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Mục Vân mới đến cảnh giới nhị phẩm Chân Tiên mà thôi. Hắn là ngũ phẩm Chân Tiên.
Thế nhưng thi triển hồn lực công kích Mục Vân, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì.
Ngược lại Mục Vân đối mặt với hắn thi triển hồn lực công kích, khắp nơi đều có thể cản trở hắn.
Mà tiên khí trong người kẻ này hùng hậu không tưởng nổi.
Cái này hoàn toàn không giống như nhị phẩm Chân Tiên.
- Không... Đừng, đừng giết ta, ta sẽ nói hết thảy chuyện ta biết cho ngươi...
- Nguyên lai...
- Ừm?
Mục Vân nhìn Lộ Viễn, cười nói:
- Nguyên lai, đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng không phải cả đám đều rất mạnh mẽ, cũng là một tên nhát cấy.
Vừa dứt lời, Mục Vân chém ra một kiếm.
Máu tươi văng khắp nơi.
Mục Vân dậm chân rời đi.
Lần này, hắn xem như thấy rõ.
Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chuẩn bị chém giết hết tất cả những đệ tử có thiên phú siêu cường mà không có khả năng trung tâm bọn họ của tứ đại hoàng kim cấp thế lực.
Bọn hắn hiện tại coi trọng nhất, không còn là thực lực cùng thiên phú, mà là trung tâm.
Chỉ là, điều này cũng làm cho Mục Vân càng thêm sáng tỏ.
Xem ra chuyện của sư tôn vạn năm trước để Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn mất hết mặt.
Mục Vân rời đi mật địa, bồi hồi ở từng tòa đại điện, cuối cùng, quả nhiên không có tìm được tin tức tử hỏa, bất đắc dĩ chỉ có thể rời khỏi nơi đây.
Dựa theo Lộ Viễn nói, nơi này hẳn là Thổ khu, đệ tử cảnh giới yếu nhất đều bị truyền tống đến nơi đây.
Bên trong Kim khu chính là căn cứ của cường giả mạnh nhất, khu vực khác thì kém rất nhiều.
Đã như vậy, Mục Vân cũng không rời đi nơi đây. Hắn hiện tại đến cảnh giới thực lực nhị phẩm Chân Tiên, ngũ phẩm Chân Tiên Lộ Viễn, hắn đều có thể chém giết.
Nhưng, theo thiên phú Lộ Viễn, chỉ có thể coi là tư chất thiên tài, nếu gặp được những tuyệt thế kỳ tài, yêu nghiệt tư chất, chỉ sợ hắn muốn chém giết cũng rất khó khăn.
Chuyện quan trọng trước mắt nhất là đề thăng cảnh giới.
Tiên khí cùng nguyên lực song trọng đề thăng, cũng không phải đơn giản như vậy.
Nếu không, hồn lực hắn hiện tại cũng không có khả năng đến thập lục đoạn, trình độ ngũ phẩm Chân Tiên, trình độ tiên khí trong cơ thể hùng hậu mới là nhị phẩm Chân Tiên.
Tăng thực lực lên, lửa sém lông mày.
Mục Vân rời khỏi đại điện, hành tẩu phía trên đại địa.
Thiên địa quanh mình giờ khắc này, đã trở nên mười phần u ám.
Ban đêm, tựa hồ giáng lâm.
Mục Vân hoàn toàn không biết gì về thần mộ chi địa cả, nương theo đường tiến lên, muốn tìm một chỗ cư trú.
Nhưng ngay tại giờ phút này, biến hóa quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
Phía dưới trăng máu xuất hiện từng sợi tơ màu máu, rủ xuống giữa không trung.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Hiện tại, toàn bộ bầu trời giống như biến thành một cây đại thụ, từng tia màu máu thẳng đứng xuống giống như cành liễu rủ xuống.
Cảnh tượng như vậy rung động trụ tất cả mọi người.
Mà hiện tại Mục Vân đứng tại chỗ, thân thể đằng không bay lên.
Những tia máu xuất hiện thực sự quá cổ quái.
Tất cả mọi người không biết, không chỉ chỗ khu vực bọn hắn, toàn bộ bên trong thánh mộ, cơ hồ từng tấc một, đều sinh ra từng đạo huyết tuyến.
Mà Mục Vân đằng không bay lên đến độ cao ba vạn mét mới dừng lại.
Mà sợi tơ màu máu rủ xuống giờ khắc này cách Mục Vân chỉ là một cái nhấc tay.
Nhưng nhìn thấy toàn cảnh, Mục Vân trầm tư một lát, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm phổ thông.
Trường kiếm mang theo Tiên khí, nháy mắt chém về phía từng sợi huyết tuyến.
Vụt...
Đột nhiên, một lực hút truyền ra, Mục Vân chỉ cảm thấy, trường kiếm của mình ngay muốn bị những huyết tuyến hút mạnh kéo vào.
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân chặt đứt Tiên khí của mình, lực hút cuồng bạo kia mới biến mất.
Thế nhưng cho dù đã thoát thân, cảm giác kinh dị vẫn còn ở đó.
Vừa rồi trong nháy mắ, hắn chỉ cảm thấy, toàn bộ đại địa tựa hồ đều bị triệt để cuốn tới.
Đó là một loại cảm giác người đối kháng thiên địa, nhỏ bé, không có một tia phần thắng.
Quỷ dị!
Mục Vân không còn dám làm nếm thử, rơi xuống mặt đất.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện huyết tuyến, từng cái đều cực kỳ quỷ dị.
Vẻn vẹn như thế cũng thôi.
Còn lực hút cường hoành.
Vừa rồi Mục Vân rõ ràng nhìn thấy, trường kiếm của bị kia huyết tuyến giống như rút khô huyết dịch, hóa thành bột mịn.
Mục Vân không biết vì sao.
Mà lúc này, Mục Vân rơi xuống, tiếp tục đi tới.
Trong lòng của hắn đang không ngừng trầm tư vừa rồi xảy ra chuyện gì. Trong lúc bất tri bất giác, đến đến một mảnh núi rừng.
Từng trận mùi thơm truyền ra từ giữa núi rừng.
Mục Vân bị mùi thơm lây nhiễm, kìm lòng không được đi đến giữa núi rừng.
- A, vị huynh đài này, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên gặp gỡ tức là duyên, không bằng ngồi xuống, ăn một cái chân thỏ nướng, như thế nào?
Mục Vân mới vừa nhìn thấy tia lửa, đi lên phía trước.
Bên cạnh đống lửa, một thân ảnh đang ngồi.
Một thân trường sam màu xanh lam, mặc mộc mạc mang theo một tia trang trọng.
Nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ thuần chân thoạt nhìn như thanh thiếu niên mười mấy tuổi.
- Vị huynh đài này, tại hạ tên Tần Hàn, đến từ phong ba mươi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, hữu duyên gặp lại, kết giao bằng hữu như thế nào?
Tần Hàn nhìn Mục Vân, mỉm cười, đôi tay đầy dầu mỡ, lau lau ống tay áo, nhìn Mục Vân, cười nói.
- Tại hạ tên Mục Vân, đến từ Thiên Kiếm lâu môn hạ Cửu Tiên các.
- Ồ? Ngươi chính là Mục Vân.
Tần Hàn kinh ngạc nói:
- Nghe đại danh đã lâu.
Nghe đến lời này, Mục Vân càng phát giác Tần Hàn không đơn giản.
Hoặc là người này đơn thuần đến cực hạn, hoặc là người này chính là ngụy trang đến cực hạn dối trá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận