Vô Thượng Thần Đế

Chương 4113: Cổ Thiên Cung (1)

Thiết Công cười nói:
- Lấy Thạch Loạn Vũ cùng Thiết Thủ hai người liên thủ, Diệu Tiên Ngữ cùng Mục Vân, không chết, cũng tuyệt đối trốn không thoát.
- Ừm!
Thạch Loạn Vũ gật gật đầu nói.
- Lần này, tất yếu phải bắt được tiểu tử này, giết Cổ Thánh Đế của Nham Ma tộc ta, chính là muốn chết.
- Ừ?
Mà hiện tại, hai người đột nhiên nhìn thấy, phía trước, hai đạo thân ảnh luân chuyển.
- Thạch Kiên.
- Chử Hư!
Nhìn thấy hai người, Thiết Công cười ha ha nói:
- Hai người các ngươi tới nhanh hơn chúng ta, xem ra, phiền toái đã giải quyết?
Chỉ là hiện tại, hai người Thạch Kiên cùng Chử Hư, sắc mặt lại khó coi.
- Làm sao vậy?
Trong mắt Thạch Thanh Nham xuất hiện một tia lo lắng.
- Chết rồi!
- Chết rồi các ngươi còn uể oải làm gì?
Thiết Công buồn bực nói.
Sắc mặt Thạch Kiên càng thêm khó coi, nói:
- Là Thạch Loạn Vũ cùng Thiết Thủ hai người đã chết.
- Cái gì?
- Cái gì?
Cơ hồ cùng thời gian, Thạch Thanh Nham cùng Thiết Công hai người, khó tin hô to.
Vọt vào trong sơn cốc, hai cỗ thi thể, hiện tại thoạt nhìn, hết sức cháy đen, bộ dáng thê thảm.
Nhưng không khó nhận ra, khí tức kia, chính là Thạch Loạn Vũ cùng Thiết Thủ!.
Một vị Cổ Thánh Đế trung kỳ.
Một vị Cổ Thánh Đế hậu kỳ.
Lúc bọn họ nhận được tin tức, chạy tới, trước sau không quá nửa nén nhang thời gian.
Hai đại Cổ Thánh Đế, chết!
Thạch Thanh Nham nổi da gà cả người.
Đây là thực lực khủng bố gì?
Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ, làm sao có thể có được thực lực cường đại như vậy?
Sắc mặt Thạch Thanh Nham hết sức khó coi.
- Làm sao có thể...
Thạch Thanh Nham vẫn không thể tin được.
- Kế tiếp, làm sao bây giờ?
Thạch Kiên trầm giọng nói:
- Mục Vân kia, thật sự đáng ghét, nếu cho hắn đủ thời gian, tên kia, tuyệt đối vượt qua chúng ta.
- Khó trách Tử Linh tộc coi trọng hắn như thế, tất yếu phải đánh chết...
- Đuổi theo.
Thạch Thanh Nham trầm giọng nói.
- Không thể để cho hắn chạy.
- Tiểu tử này, thực lực tiến bộ nhanh chóng, cho hắn thời gian thở dốc, chúng ta càng thêm khó giải quyết.
- Hơn nữa, người này mang quá nhiều bí mật, chúng ta nhất định phải bắt được hắn.
Thạch Thanh Nham hiểu được, lúc này, không có khả năng lui bước.
Chỉ có một con đường đi đến đích, mới là biện pháp.
- Bốn người chúng ta, bắt đầu từ giờ trở đi, liên thủ, truy tìm quỹ tích của Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ, chỉ cần gặp phải, tất sát không nói.
Tiếng Thạch Thanh Nham đầy lạnh lùng.
Lần này, hắn thật sự tức giận.
Ba vị Cổ Thánh Đế, tổn hại trong tay Mục Vân.
Cái giá phải trả như vậy, quá lớn.
Mục Vân, tất phải chết không thể nghi ngờ.
Bốn thân ảnh nhanh chóng theo dõi mà đi.
Thật lâu sau, trong sơn cốc, trong mắt hỗn độn, một khối đá vụn, hiện tại hơi rung động.
Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ hai người, hiện tại thở hồng hộc, xuất hiện trong sơn cốc.
- Đi thôi.
Diệu Tiên Ngữ lên tiếng.
Hai người liên thủ, dựa vào cửu cấp Cổ Thánh Trận, chém chết Thạch Loạn Vũ, nhưng cũng chịu tải trọng cực lớn, căn bản không có sức lực tái chiến.
Nếu chạy, rất có khả năng bị truy tìm.
Cho nên dứt khoát ở trong sơn cốc, ẩn nấp khí tức, lưu lại.
Hiện tại, nhìn thấy bốn người kia rời đi, mới xuất hiện.
Mục Vân trầm giọng nói:
- Thời gian kế tiếp, ta sẽ ở trong sinh tử bí các, tiếp tục tu hành, tranh thủ đến Cổ Thánh Đế trung kỳ.
- Ngữ nhi, nàng thu liễm khí tức, chúng ta dừng lại ở chỗ này.
- Tốt!
Dặn dò xong, Mục Vân chui vào dưới đất ngàn thước, chư thần đồ quyển mở ra, cả người hắn tiến vào trong quyển chư thần đồ.
Sinh tử bí các.
Mục Vân hiện tại khoanh chân ngồi xuống, khí tức trên người bắt đầu ngưng tụ.
Tinh khí thần của Thạch Đồng Phong, Thiết Thủ và Thạch Loạn Vũ quả thực khủng bố đáng sợ.
Lần này, thôn phệ khí huyết ba người, ở trong sinh tử bí các, bế quan trăm năm, khả năng đột phá Cổ Thánh Đế trung kỳ, rất lớn.
Mục Vân hiện tại đang ở trong bí các sinh tử.
Bên trong một năm, bên ngoài một ngày.
Ưu thế cường đại như vậy, khiến cho hắn chiếm cứ thuận tiện cực lớn.
Thời gian, từng chút một trôi qua.
Trong sơn cốc, Diệu Tiên Ngữ khoanh chân nhập định, Tử Mạn Sa Y thuần thục tụ tập lực lượng toàn thân cao thấp,.
Thời gian, ngày này qua ngày khác.
Chớp mắt, một tháng thoáng cái mà qua.
Bóng dáng Mục Vân xuất hiện.
- Đột phá?
Thấy Mục Vân xuất hiện, Diệu Tiên Ngữ động tâm nói.
- Ừm.
Mục Vân gật đầu nói:
- Ở trong Sinh Tử Bí Các ba mươi năm, rốt cục đột phá...
Ba mươi năm, rất ngắn ngủi.
Ngắn hơn nhiều thập kỷ so với dự đoán của Mục Vân.
Cũng không phải vấn đề hắn quá mức thiên tài, mà là hắn đánh giá thấp Thạch Loạn Vũ, vị Cổ Thánh Đế hậu kỳ này có khí huyết rất cường hoành.
Có thể nói, Thạch Đồng Phong cùng Thiết Thủ hai người cộng lại, đều không bằng một phần mười khí huyết của Thạch Loạn Vũ.
Cổ Thánh Đế hậu kỳ, thật sự rất khủng bố.
- Bây giờ chuẩn bị làm gì?
Diệu Tiên Ngữ:
Mục Vân nhếch miệng cười nói:
- Tử Linh tộc muốn giết chúng ta, tự nhiên tìm bọn họ gây phiền toái trước.
Tử Linh tộc!
Diệu Tiên Ngữ tự nhiên cũng sẽ không quên.
Những năm gần đây, nếu không phải đang ở trong Tiêu Dao sơn, chỉ sợ Tử Linh tộc đã sớm phái người giết bọn họ hết lần này đến lần khác.
Mà lần này Trung Bách Cổ Thành mở ra, người Tử Linh tộc, ai nấy đều xuống tay với bọn họ.
Mỗi lần đều hóa hiểm thành an là không sai.
Nhưng hiện tại, Tử Linh tộc hoàn toàn xem hai người bọn họ như cái đinh trong mắt, đâm ở trong thịt.
Lần này, lại ra tay, chỉ sợ Tử Linh Vương kia cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
Mục Vân tự nhiên vẫn sẽ không quên.
Người muốn giết hắn, hắn từ trước đến nay sẽ không nương tay.
......
Bên trong cổ địa, trên một mảnh đất chết, vách đá đứt đoạn tàn dư, từng tầng từng tầng, từng đạo từng đạo.
Mà hiện tại, một mùi máu tươi tràn ngập.
Trên đống đổ nát của vách đá, từng thân ảnh, ngang dọc tám phương, ước chừng mười mấy người, đều là khí tức Thánh Đế, nhưng hiện tại, sớm đã thành thi thể.
Từng cỗ thi thể, bộ dáng thoạt nhìn rất thảm thiết.
Mà ở một bên, một nam một nữ, hai thân ảnh đứng vững.
- Mấy ngày nay, tìm được người Tử Linh tộc, chúng ta giết gần trăm người, bất quá phần lớn đều là Thánh Đế, rất ít Thiên Thánh Đế, Cổ Thánh Đế cũng là một người cũng không gặp được.
Diệu Tiên Ngữ một thân váy màu xanh, dáng người ngạo nhân, có chút thanh lãnh.
- Không nóng nảy.
Mục Vân cười nói:
- Chung quy sẽ gặp được, hiện tại hai người chúng ta liên thủ, cho dù gặp phải Cổ Thánh Đế hậu kỳ, cũng có thể đánh một trận.
Mục Vân nhìn bốn phía, nói:
- Nơi này, ngược lại có chút cảm giác kỳ quái, nhưng ta lại không thể nói là kỳ quái ở đâu.
Diệu Tiên Ngữ cũng gật đầu.
Thực sự là một cảm giác kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận