Vô Thượng Thần Đế

Chương 1295: Ba Người Vây Giết (2)

- Hiện tại Thập Đại Tôn Giả bị người cản trở, thế nhưng còn có một chút võ giả Sinh Tử cảnh thất trọng nhất lưu, ngươi phải xác định, bọn hắn đánh lén ngươi, về bên trong trận đi.
- Không được!
Mục Vân lắc đầu nói:
- Nếu ta trở về, mười một cây Phong Long Trụ không thể bị ta sai sử, ngươi ở dưới tay Vô Cực Ngạo Thiên, sống không qua một hiệp.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
- Bọn hắn đã muốn giết ta, vậy ta sẽ giết bọn hắn.
Giết bọn hắn!
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Hỏa Thánh lắc đầu.
- Tiểu tử ngươi có biết hay không, Sinh Tử cảnh thất trọng và lục trọng khác biệt? Ngươi bây giờ là lục trọng, thoạt nhìn là chỉ kém một trọng, thế nhưng trên thực tế lại là khác biệt ngày đêm!
Hỏa Thánh khuyên:
- Sinh Tử cảnh thất trọng, tam trọng chuyển sinh, tam trọng chuyển tử, sinh tử hợp nhất, chân hồn lúc này có thể nói là phù hợp đến độ trình độ viên mãn, chân hồn càng kiên cố vô cùng, thời thời khắc khắc chuẩn bị ứng đối thiên kiếp.
- Ta biết!
- Ngươi biết mà còn...
- Chỉ cần ngươi có thể ngăn lại hắn, những người này, giết không được ta.
Mục Vân mỉm cười, trong mắt lóe ra sự tự tin mạnh mẽ.
Quay người lại, tự tin trong mắt Mục Vân lại hóa thành sát ý, băng lãnh vô tình.
Giờ khắc này, đám người Huyết Minh, bồi bạn hắn, đi theo hắn, giờ khắc này, thân là minh chủ, hắn, nên đứng ra.
- Bó tay bó chân làm cái gì?
Mục Vân phi thân mà lên, nhìn ba người đối diện, cười nói:
- Không phải các ngươi đã sớm muốn giết ta sao? Thanh Bàng, Huyền Thiên, Chu Yên.
Ba bóng người từ hiển lộ ra thân ảnh từ trong một đoàn sương mù.
- Mục Vân, ngươi quá càn rỡ.
Thanh Bàng nhìn Mục Vân quát:
- Bạch Nhận có phải bị ngươi giết rồi hay không?
- Đúng thế.
- Thanh Nghịch Vân thì sao?
- Cũng như thế.
Mục Vân nhìn thấy Thanh Bàng còn muốn tiếp tục hỏi tiếp, ngắt lời nói:
- Ngươi không cần hỏi, bọn hắn, đều bị ta giết, ta hiện tại thoải mái thừa nhận, các ngươi muốn giết ta, cũng không cần tìm bất kỳ cớ gì.
Mục Vân âm thầm thở ra một hơi, tình trạng hiện tại rất bất lợi đối với tu vi mình.
Hôm nay, đã vạch mặt, đã như vậy, vậy dứt khoát xé rách càng triệt để hơn một ít.
- Tốt, ngươi đã dám thừa nhận, đó chính là không sợ chết.
- Sợ chết, ta đương nhiên sợ chết.
Mục Vân lần nữa cười nói:
- Nhưng xem như sợ chết, sợ đầu sợ đuôi cũng không cần chết à? Ta nói, hiện tại là cuộc chiến tôn nghiêm của Mục Vân ta, ta muốn, chính là tôn nghiêm buồn cười trong mắt các ngươi.
- Tốt!
Huyền Thiên lạnh lùng, mang theo một tia khàn giọng, nói:
- Ngươi đã dám thừa nhận, vậy ngươi hôm nay, cũng không cần thiết để sống.
- Ta chờ đám các ngươi tới giết ta.
Vừa dứt lời, mặt ngoài thân thể Mục Vân hiện ra long lân màu đen, lại được Quy Bối Kim Giáp bao trùm, khiến cho thân thể của hắn nhìn qua lại tăng vọt mấy phần.
Thiên Minh Kiếm hoàn hảo không chút tổn hại trong tay, lúc này bị nắm chặt.
Một người một kiếm, tâm thần Mục Vân trấn định, không dao động.
Bên trong Huyết Minh, mọi người thấy cảnh này, chỉ cảm thấy bộ ngực mình tựa hồ cũng có một đoàn nhiệt tình tăng vọt.
Mục Vân giờ này ngày này biểu hiện, hoàn toàn có thể nói là khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đối thủ là Thập Đại Tôn Giả lại như thế nào?
Dù đối thủ là tiên nhân lại như thế nào?
Con đường của võ tu, vì cái gì? Chính là vì không hề bị áp chế, nhận ức hiếp, nhất thời ẩn nhẫn là thông tuệ, mà một mực ẩn nhẫn khi đối mặt cường địch, tu võ kia còn có ý nghĩa gì.
- Không biết lượng sức.
Nhìn thấy Mục Vân giờ phút này thế mà nghĩ một người đối kháng ba người bọn họ, Thanh Bàng cười lạnh liên tục.
Ba người bọn họ ở bên trong Tứ Phương tiểu thế giới, mặc dù không giống Diệp Thiên Hồi, chính là cường giả Sinh Tử cảnh thất trọng nhất lưu, nhưng cũng là tông chủ tứ tông.
Gần với nhất lưu.
Mục Vân tính là thứ gì.
Vừa mới may mắn đột phá đến Sinh Tử cảnh lục trọng thôi.
Thật đúng cho rằng mình là thiên chi kiêu tử, thần quyền chi tử rồi?
Mà cùng lúc đó, những người khác cũng tới gần phía bên này.
Ngũ Độc tiểu thế giới, dùng Hắc Sơn cầm đầu ngũ đại thống lĩnh tiếng tăm lừng lẫy.
Ba vị phó các chủ Luân Hồi các Luân Hồi tiểu thế giới.
Ba vị phó cung chủ Ma Ngọc cung.
Đám người dần dần vây quanh Mục Vân ở trung ương.
Chỉ là những người khác giờ phút này cũng không có đi lên phía trước, ngược lại cách xa xa, nhìn náo nhiệt.
Mục Vân hiểu rõ những người này muốn làm gì.
Giờ phút này Thanh Bàng ba người đã xông tới, bọn hắn không cần thiết lại đi lên ngay thời điểm này.
Những người này lo lắng mình bị Thanh Bàng ba người bắt đi, vậy bọn hắn sẽ hoàn toàn không biết gì cả về tin tức bí tàng.
Nhìn bộ dáng mấy người bó tay bó chân, trong mắt Mục Vân đều là cười nhạo.
Giỏi tính toán, mưu kế hay.
- Hảo, ba người các ngươi nếu như không động thủ, ta nghĩ một đám người ở chung quanh đang chuẩn bị động thủ với ta, các ngươi nghĩ được chưa?
Là từng người tiến lên hay cùng tiến lên?
Ba người nhìn lẫn nhau.
- Cùng tiến lên, bắt sống hắn.
- Tốt!
Tam bóng người lập tức hiện ra hình tam giác, đem Mục Vân một mực vây quanh ở trung ương.
Vừa bày ra tư thế, Mục Vân nhất thời như là cừu non đang đứng ở trong bầy sói là mấy người kia.
Ở phía ngoài đàn sói, nhìn chằm chằm, tùy thời chuẩn bị xuất thủ, mà đàn sói vòng trong, giờ phút này đã nhịn không được muốn xuất thủ.
Ba bóng người lúc này xông lên.
Thanh Bàng chính là tông chủ Thanh Long tông, Huyền Thiên chính là sơn chủ Huyền Vũ môn, mà Chu Yên chính là cung chủ Chu Tước cung.
Ba người này, tuyệt đối không phải Huyền Kiệt, Chu Xảo Nhi bọn người có thể so sánh.
Đồng dạng, cho dù Phương Hồi Thiên cũng là không thể so bì.
Đối mặt ba người, Mục Vân cầm Thiên Minh Kiếm trong tay, lạnh lùng trong mắt càng ngày càng thịnh.
Đám người đến thời khắc này vẫn hết sức tò mò, cho dù Mục Vân có thiên đại thủ đoạn, lại có thể nào cam đoan của mình có thể thành công?
Tiểu tử này, đến cùng có thủ đoạn ẩn tàng gì?
Trong lòng tất cả mọi người cũng bắt đầu mong đợi.
- Nhất Kiếm Cửu Tiên Nguyên.
Ba người còn chưa động, Mục Vân trực tiếp lao thẳng đến ba người, nhắm ngay Chu Yên cung chủ thực lực hơi yếu một ít.
- Tiểu tử, nhắm chuẩn ta?
Chu Yên cười lạnh, trong mắt xem thường, có thể thấy rõ ràng.
- Chu Tước Minh!
Khẽ kêu một tiếng, toàn bộ thân thể Chu Yên uốn lượn đến một trăm tám mươi độ, hai tay cùng hai chân cong lại, trong nháy mắt tiếng oanh minh vang lên, thân thể của nàng cũng bắt đầu rung động.
Dần dần, mặt ngoài thân thể Chu Yên xuất hiện một đạo ánh sáng màu đỏ.
Quang mang như máu, máu nhuộm bầu trời.
Thấy cảnh này, lạnh lùng trong mắt Mục Vân càng sâu.
Trảm!
Chín đường kiếm khí trực tiếp bức bách áp đến Chu Yên, thế nhưng lúc này, Thanh Bàng và Huyền Thiên hai người cũng bắt đầu chuyển động.
Thanh Long Huyền Vũ biến hóa ra, trực tiếp từ phía sau giáp công, chém tới Mục Vân.
- Ngươi muốn giết ta, cũng không nhìn một chút, ngươi có đủ tư cách hay không.
Vẻ trêu tức trong mắt Chu Yên càng sâu, cả người nhìn Mục Vân, hai mắt dần dần biến thành màu đỏ thẫm.
- Chu Tước Trảm.
Một tiếng khẽ kêu, thân thể Chu Yên trực tiếp bộc phát ra một cỗ lực lượng không giống chân nguyên, mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ.
- Chu Tước Chi Áp.
Thấy cảnh này, trong đám người, một ít đại lão kinh hô liên tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận