Vô Thượng Thần Đế

Chương 2178: Có người gây chuyện

- Lại thêm hơn mười vị thái thượng trưởng lão, cũng đều là Tiên Vương đỉnh cấp, hơn mười vị hạch tâm trưởng lão, thực lực không thấp, còn có ba mươi ba vị phong chủ, vẻn vẹn là thực lực Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn thể hiện ra mặt ngoài cũng đã ít nhất là trăm vị tuyệt thế Tiên Vương.
- Mà theo ta được biết, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn hùng bá Kiếm Vực, chủ nhân một vực, không có khả năng chỉ có hơn trăm vị Tiên Vương.
Bích Thanh Ngọc nhìn Mục Vân, thản nhiên nói:
- Việc này, ta cũng không rõ ràng lắm, hết thảy chính là phụ thân ta phụ trách, đồng thời nhị Ngục Vương cùng tam Ngục Vương hai vị, hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị.
- Ồ?
Mục Vân thật hiếu kì, đại Ngục Vương Bích Lạc hoàng tuyền tông là Bích Trung Thiên, nhị Ngục Vương cùng tam Ngục Vương là người nào, hắn thật không biết, chẳng lẽ ẩn tàng bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn?
Mục Vân hiện tại không tiện hỏi.
- Đại điển ngày mai, cần đi lễ bái, Mục công tử có bằng lòng?
- Ta tự nhiên không nguyện ý, chỉ là, không nguyện ý cũng làm được gì đâu?
Mục Vân khẽ mỉm cười.
Nhưng trong lòng thì nghĩ, hắn có thể chờ một vạn năm, chỉ là lễ bái, hắn ngại có gì?
Hiện tại, hai người cùng ở trên tam thập tứ phong, nhìn Kình Thiên Phong cao vút trong mây xa xa.
Giờ khắc này, khắp nơi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn giăng đèn kết hoa, khắp nơi hiện ra dáng vẻ sinh long hoạt hổ, khắp nơi chúc mừng.
Nhất là phía trên Kình Thiên Phong, cơ hồ ba bước một cái đèn lồng đỏ chót, giăng đèn kết hoa, khắp nơi có thể thấy được.
Thiên Kiếm Tử tân tấn đời thứ ba, tương lai nhất định là một vị siêu cấp cường giả danh chấn Tiên giới, đây hết thảy là hắn nên có.
Ngày thứ hai, sáng sớm, đệ tử tam thập tứ phong xếp thành từng hàng chen chúc ngưng tụ.
Lần lượt từng thân ảnh tiến về phía Kình Thiên Phong.
Hiện tại, Thiên Kiếm Tử đời thứ ba đang ngồi trên quảng trường đỉnh phong, trên một long ỷ to lớn vàng son lộng lẫy, một thân trường sam màu đen, đầu đội nón đen, lẳng lặng đứng vững, cũng không hề ngồi xuống.
- Kiếm tiền bối, ta có chút khẩn trương...
Nam tử áo đen chậm rãi nói.
- Không dám nhận!
Kiếm Vô Song hiện tại lại chắp tay nói:
- Ngài là Thiên Kiếm Tử, có thể gọi thẳng tên Kiếm Vô Song của ta, đây là tôn ti có thứ tự.
- Kiếm... Vô Song, ta có chút khẩn trương.
Nam tử lần nữa nói.
- Thiên Kiếm Tử không cần khẩn trương, lần này, hết thảy phong chủ trưởng lão cùng đệ tử tam thập tứ phong đều tới triều bái ngài, bọn hắn là kính ngưỡng ngài, không cần khẩn trương.
Kiếm Vô Song nhìn Thiên Kiếm Tử trước người, lại không rõ ràng cho lắm.
Triều bái như thế, vốn nên là thể hiện ra chân dung cho tất cả mọi người nhìn.
Thế nhưng vị Thiên Kiếm Tử này chẳng biết tại sao lại nhất định phải che mặt.
Tựa hồ sợ hãi tất cả mọi người nhận ra hắn.
Cả hắn hiện tại cũng không biết vị Thiên Kiếm Tử này kêu cái gì, hình dạng thế nào.
Cái này khiến hắn rất hiếu kì.
Lần trước, Vân Lang cũng như thế, che mặt, thần thần bí bí.
Chuyện tốt bực này, đổi lại những người khác, hận không thể để khắp thiên hạ đều biết.
Thế nhưng hai vị Thiên Kiếm Tử này đều lựa chọn ẩn tàng diện mạo, cái này rất kỳ quái.
Nhưng đây cũng không phải chuyện hắn nên cân nhắc.
Giờ khắc này đại điển bắt đầu, toàn bộ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn không ngừng vang lên tiếng chuông cổ.
Tiếng chuông chỉ có khi phát sinh đại sự mới gõ vang.
Triều bái Thiên Kiếm Tử đời thứ ba, đây chính là đại sự.
Dẫn đầu chính là đệ nhị phong.
Phong chủ đệ nhất phong Vân Lang đang bế tử quan, không cách nào xuất quan, cho nên lần này miễn.
Mà phong chủ đệ nhị phong chính là Liễu Như Tuyết.
Ngay sau đó phong chủ đệ tam phong Lục Khiếu Thiên dẫn đầu môn hạ đệ tử tiến hành lễ bái.
- Phong chủ đệ tam phong Lục Khiếu Thiên, lễ bái Thiên Kiếm Tử.
Tiếng rầm rầm vang lên, toàn bộ đệ tam phong, hơn vạn tên đệ tử cùng trưởng lão lúc này quỳ lạy trên mặt đất.
- Đứng dậy!
Nam tử áo đen, Thiên Kiếm Tử đời thứ ba hờ hững nói.
Tiếng rầm rầm lần nữa vang lên, tất cả mọi người đứng dậy.
Các đệ tử lui ra sơn mạch, mà phong chủ thì lưu lại, đứng vững hai bên.
Từ đệ nhị phong, dần dần bắt đầu, đệ tam phong, đệ tứ phong...
Mà giờ khắc này, chân núi, lần lượt từng thân ảnh đứng thành đội, thành thành thật thật chờ đợi.
Chỉ là có một đội người lại vẻn vẹn chỉ có trên dưới một trăm người, nhìn qua, có thể nói không đáng kể.
- Mục sư huynh, ta có chút khẩn trương...
Mấy người Thánh Như Ý hiện tại đều lộ ra vẻ gấp rút.
Trận hình lớn thế này, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
Mà tới hiện tại bọn hắn mới biết được, Thiên Kiếm Tử có ý nghĩa phi phàm đối với Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Khẩn trương cái gì?
Mục Vân cười nói:
- Không phải là đập đầu, sau đó lui ra thôi à.
- Thế nhưng ta...
- Đồ nhà quê chưa thấy qua việc đời, tại nơi này mất mặt xấu hổ, còn không bằng cút về làm rùa đen rút đầu.
Một tiếng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Nhìn kỹ lại, một nam một nữ mang theo mười mấy người đi tới.
Nam thân ảnh cao lớn, phong thần tuấn dật, nữ có dáng người yểu điệu, nhìn, rất mỹ mạo.
Lộ Đạp Vân hiện tại đi lên phía trước, nói:
- Ninh Hãn, Lục Thanh Thanh, nơi này chính là đại điển quỳ lạy, ta hi vọng các ngươi đừng làm ẩu.
Nhìn thấy Lộ Đạp Vân tiến lên, nam tử lại nhẹ nhàng vung tay, lạnh nhạt nói:
- Cút!
Một tay vung ra, Lộ Đạp Vân lui ra phía sau ba bước.
Thực lực người này, tựa hồ rất mạnh.
Ninh Hãn, Lục Thanh Thanh.
Xem ra lại là người của Ninh gia và Lục gia.
Ninh Hãn đi đến đến trước mặt Mục Vân, lạnh lùng nói:
- Tính mệnh đệ tử Ninh gia ta, ngươi muốn lấy liền có thể lấy?
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Không kém bao nhiêu đâu, không nói đơn giản như lấy đồ trong túi, ít nhất là không có trắc trở.
- Nga, đúng rồi, lần sau, cần phải điều động một ít đệ tử thực lực khá mạnh đến, nếu không... Giết chưa hết hứng.
Vừa nghe lời này, khóe miệng Ninh Hãn co giật, sắc mặt càng băng lãnh.
Mà giờ khắc này, một bên khác, hai thân ảnh đứng chung một chỗ.
- Hứa Khánh Chi, xem ra Mục Vân này người thích trêu chọc phiền phức.
Một nam tử thân mang trường sam màu xanh lam, dáng người trung đẳng, lạnh nhạt nói:
- Xem ra Lâm Văn Hiên trở về, rất nhiều gia tộc ngồi không yên, Hứa gia ngươi, còn có thể ngồi vững?
Đối mặt người này hỏi thăm, trên mặt Hứa Khánh Chi toát ra một tia khinh thường.
- Có cái gì ngồi không yên, chuyện Lâm Văn Hiên năm đó, Hứa gia ta có một phần công lao, La gia ngươi cũng chạy không thoát.
- La Hữu Vân, Mục Vân này thế nhưng là phụ tá đắc lực của Lâm Văn Hiên, sớm trừ bỏ mới tốt, nếu Lâm Văn Hiên lần nữa đứng vững gót chân tại Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, tương lai, La gia ngươi cũng khó có thể chịu đựng.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều mang theo ý cười không thể nắm lấy.
Năm đó, chuyện Lâm Văn Hiên đã gây nên sóng to gió lớn bên trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
Chuyện này tại lúc ấy, trên dưới Kiếm Môn xôn xao. Lúc ấy, đều coi là Lâm Văn Hiên chết rồi, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lại tổn thất một vị Thiên Kiếm Tử, mặt mũi mất hết.
Đến mức là ai làm chuyện tốt, chỉ sợ chính Lâm Văn Hiên cũng không rõ ràng, nhưng kẻ cầm đầu lại rõ ràng.
Mà giờ khắc này, Lục Thanh Thanh cùng Ninh Hãn lại đứng trước mặt đệ tử tam thập tứ phonggia.
Ninh Hãn cười nhạo nói:
- Tam thập tứ phong, hơn một trăm đệ tử, nhìn qua, ngưng tụ một phương trận đều không đủ, thật không biết, cao tầng tông môn nghĩ thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận