Vô Thượng Thần Đế

Chương 1272: Thả ta chỗ này (1)

Chỉ là đám người căn bản không biết đến cùng là bảo bối gì, để mấy vị Tôn Giả đều ngấp nghé trong lòng.
- Ông trời ơi...
Ngay tại giờ phút này, Phương Thông Không đi về phía một tòa đỉnh lô khác, kinh hô một tiếng, một tay chộp tới.
Một tiếng “bang” vang lên, cánh tay Phương Thông Không bị bắn ra.
Mà đổi thành một bên, Diệu Thiến và Ma Kiệt Luân hai người đi tới hai cự đỉnh khác, lại phát hiện bên trong không có vật gì.
Còn chưa đợi hai người mở miệng, Phương Thông Không bên kia lại quát khẽ một tiếng, một tay bắt thứ trong đỉnh.
Một tiếng phịch lại lần nữa vang lên, toàn bộ thân thể Phương Thông Không bị bắn ra.
Bắn ra này dẫn tới không khí sinh ra từng tiếng nổ đùng đoàng.
Diệu Thiến cùng Ma Kiệt Luân hai người đi đến đỉnh kia.
- Lăn đi, đỉnh này là ta phát hiện, vật liệu trong này, là của ta.
- Là của ngươi?
Ma Kiệt Luân ha ha cười lạnh nói:
- Một kiện Tiên khí, ngươi nói là của ngươi, Phương Thông Không, ngươi lấy ra được sao?
- Hai lão hồ ly các ngươi, bên kia còn không phải có hai cái đỉnh sao? Phương Thông Không ta không tranh đoạt cùng các ngươi.
- Ngươi ngược lại có ý đồ mưu lợi, trong hai cái đỉnh kia trống rỗng, ngươi đương nhiên không tranh đoạt cùng chúng ta.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, Phương Thông Không sững sờ.
- Bên trong bốn cái lô, hẳn đều có bảo vật mới đúng, khẳng định bị người giành trước.
Phương Thông Không quát:
- Nhất định có người tới nơi đây trước chúng ta.
- Phương Thông Không, lời này ngươi nói ngược lại bỏ qua một bên chuyện dó dính đến ngươi, rất thông minh.
Ma Kiệt Luân nói:
- Ngươi thế nào xác định bốn cái lô đỉnh đều có bảo vật? Vạn nhất chính là chỉ có hai cái lô đỉnh có bảo vật thì sao?
- Vô luận như thế nào, chuôi Tiên khí này, cũng không nên là ngươi độc chiếm.
Tiên khí!
Mục Vân cảm giác trái tim đều đang chảy máu.
Nếu hắn sớm phát hiện một chút, đều dọn đi toàn bộ bốn cái đỉnh, còn cân nhắc nhiều như vậy, ngày sau chậm rãi nghĩ biện pháp lấy Tiên khí ra.
Bên trong mấy ngàn tiểu thế giới, uy lực Tiên khí, có thể nói không gì sánh kịp.
Nhưng giờ khắc này, tam đại Tôn Giả rõ ràng ai cũng không muốn nhường ra Tiên khí.
- Đã hai vị không đồng ý, vậy Phương Thông Không ta cầm Tiên khí, nhưng lấy ra vật đền bù cho hai người.
- Đền bù?
Ma Kiệt Luân ha ha cười nói:
- Phương Thông Không, ngươi thật nghĩ hai người chúng ta là tiểu hài tử? Tiên khí đó, thứ gì đó của ngươi sánh bằng sao, bản tôn cũng không muốn ngươi đền bù.
- Đã như vậy, không có gì để nói nhiều.
Phương Thông Không khinh thường nói:
- Ma Kiệt Luân, ta ngược lại muốn nhìn, những năm gần đây, Cự Ma nhất tộc ngươi đến cùng mạnh hơn hay là yếu đi.
- Thử xem liền thử xem.
Diệu Thiến đứng ở một bên, nhìn hai người tranh cãi, nội tâm càng ngấp nghé Tiên khí kia không thôi.
Một thanh Tiên khí, uy lực sao mà mênh mông.
Nếu hắn có thể đạt được, xếp hạng Thập Đại Tôn Giả, hắn nhất định có thể lại lần nữa lên cao một cấp bậc.
Nhìn thấy hai người triền đấu, Diệu Thiến chụp vào đỉnh kia.
- Diệu đại sư, ngươi làm như thế, không tốt lắm đâu.
Ma Kiệt Luân nhìn Diệu Thiến cử động, cười lạnh.
- Nghĩ ngư ông đắc lợi, ngươi nghĩ quá đẹp.
Phương Thông Không giờ phút này quát khẽ, bước ra một bước, một tiếng ầm vang nổ vang, tam đạo thân ảnh lần này xem như triệt để đấu cùng một chỗ.
Tam đại Tôn Giả xuất thủ đánh nhau, những người khác giờ phút này nào mó tay vào được, tranh thủ thời gian lui lại.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, thấy cảnh này, Mục Vân không nói hai lời, ẩn nấp thân ảnh, thối lui ra phía sau.
Phía sau hắn là một đầu thông đạo thật dài, thông đến chỗ nào thì hắn cũng không rõ ràng.
Nhưng giờ phút này thò đầu ra, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, hắn còn không có ngốc đến một bước này.
Dọc theo thông đạo lui lại, Mục Vân dần dần đi ra.
Trong lúc không tự giác, thế mà rời khỏi ngọn núi, trọn vẹn tiến lên chừng nửa canh giờ, Mục Vân bất ngờ phát hiện, mình thế mà xuất hiện ở bên ngoài núi cao vạn mét.
Ra rồi?
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng sững sờ.
Làm sao bây giờ?
Đứng tại chỗ, Mục Vân không biết nên như thế nào.
Đi, hắn cầm được thất chuyển ngọc lộ và mấy trăm tiên đan, đây quả thực là thu hoạch khổng lồ, đầy đủ phát triển Huyết Minh thành thế lực cường đại.
Thế nhưng Tiên khí và vật liệu đến tay tam đại Tôn Giả bên trong hai lô đỉnh khác đến cùng là cái gì, hắn lại không biết, hơn nữa còn có quan tài kia.
Bốn cái đỉnh lô quay xung quanh bốn phía quan tài, nhìn bất quá giống như là vật bồi táng, trong quan tài còn có cái gì?
Mà lại, mấy người Huyết Minh đang ở chỗ này.
Còn nữa, đi, hắn cũng không nhất định có thể rời đi.
Trở về!
Hạ quyết tâm, Mục Vân leo đến trên núi, lần này, xem như xe nhẹ đường quen, trước lạ sau quen, Mục Vân rất nhanh xuyên qua vạn mét, đi tới chỗ cửa hang đỉnh núi.
Nhìn đáy động đen sì, Mục Vân không chút do dự, nhảy xuống.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, quần đại điện mênh mông, Thôn Thiên Hổ ghé vào cửa một tòa đại điện mà đám người tiến vào kia, nhìn chằm chằm cửa vào đại điện, không nhúc nhích.
- Tiểu Bạch, ngươi nói có người đánh ngươi, xâm nhập đến bên trong Khổ giới sao?
Trước người Thôn Thiên Hổ, một thân ảnh thân mang hắc bào, tiếng đạm mạc nói.
- Ô ô...
Nghe đến lời này, thân thể Thôn Thiên Hổ cao trăm trượng lại lần nữa thu nhỏ, hóa thành bộ dáng một con mèo nhỏ mập mạp, nhảy vọt một cái, đến trên bờ vai người áo đen kia.
- Ngươi nói bọn hắn đều đi vào rồi?
- Ô ô...
Người áo đen xoay người, nắm kéo Thôn Thiên Hổ trên bờ vai xuống tay lòng bàn tay, nhìn Thôn Thiên Hổ ha ha cười nói:
- Ngươi đó ngươi, thật sự là, ngươi thế nhưng là Tiên thú, năm đó Khổ Hải Thiên Tôn tọa hạ, phụ thân mẫu thân ngươi cũng không phải cái dạng của ngươi này, ngay cả lời cũng sẽ không nói.
- Rống rống...
Nghe đến lời này, Thôn Thiên Hổ lại duỗi ra móng vuốt, muốn chộp tới trên mặt người phía trước, lộ ra rất xấu hổ.
- Hảo, hảo, không nói đùa với ngươi, Vân nhi bây giờ ở bên trong, chờ bọn hắn lấy được thứ bọn hắn muốn, chúng ta lại đi lấy đồ chúng ta muốn, không biết thằng ranh con này lần này có thể thu được vật gì tốt.
Vừa dứt lời, người áo đen đặt Thôn Thiên Hổ ở trên bả vai mình.
Thôn Thiên Hổ khí thế rào rạt giờ khắc này lại là bộ dáng nghịch ngợm, vồ xuống khăn trùm đầu của người áo đen kia.
Một khuôn mặt trung niên nam tử cứng cỏi giờ phút này xuất hiện.
Mặt như lưỡi đao, anh mi kiếm mục, mặc dù nhìn là bộ dáng trung niên, nhưng lại mang theo một tia ngạo khí.
Chính là Mục Thanh Vũ.
Giờ khắc này Mục Thanh Vũ chắp hai tay ra sau, mà Thôn Thiên Hổ ghé vào trên lưng, nhìn như là sủng vật, rất đáng yêu, hoàn toàn không có khí thế cường đại để người sợ hãi như trước đó.
Nhìn cảnh trí bên trong đại điện, Mục Thanh Vũ sải bước ra, như đi bộ nhàn nhã, trong mắt không có một tia bàng hoàng, giống như tiến vào bên trong cung điện của mình.
Mà giờ phút này, trong hầm mộ, tam đại Tôn Giả giao thủ tạm thời ngừng.
Ba người như thế giao thủ, căn bản không có cách phân ra thắng bại, chẳng qua chỉ gia tăng tiêu hao hai bên mà thôi.
- Ma Kiệt Luân, Diệu Thiến, ba người chúng ta ở nơi này đánh đến ngươi chết ta sống, sớm đã có người lấy đi đồ tốt bên trong hai cái đỉnh lô khác rồi, làm gì như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận