Vô Thượng Thần Đế

Chương 2492: Tụ hội cỡ nhỏ (1)

Liêu Hoa cung kính nói:
- Ba người này đều là thực lực Tiên Vương nhất lưu, hơn nữa Gia Cát Vân Thiên còn là nhi tử của Gia Cát Văn, có thể nói ba người là cánh tay phải của Gia Cát Văn, trung thành và tận tâm.
- Còn có hơn mười Tiên Vương nhị lưu, hơn mười Tiên Vương tam lưu, đương nhiên, đây chỉ là khách khanh của Gia Cát phủ, Gia Cát Văn nhiều năm như vậy, kết giao bằng hữu trải rộng khắp tứ hải, nguyện ý vì hắn mà ra mặt, người khác thiếu nợ, khẳng định không chỉ nhiều như vậy.
Nghe được lời này, ngón tay Chu Nguyên Sơn gõ lên mặt bàn, ngồi xuống, trên mặt vẻ lo lắng.
- Không hổ là Đế khí sư, Gia Cát Vân Thiên, Liễu Thương, Dương Thanh Vân ba người, người nào không phải cường giả tiếng tăm lừng lẫy của cực loạn đại địa, có thể nói là nhân vật đứng đầu, một Gia Cát phủ, quả thực còn cường đại hơn Luân Hồi điện, Kinh Thiên Môn, những thế lực đỉnh cao của cực loạn đại địa.
- Không sai biệt lắm.
Liêu Hoa cười khổ nói: - Mọi người ở Cực Loạn thành cũng đều nói, Gia Cát Văn nếu muốn chiếm cứ thế lực cực loạn đại địa, tuyệt đối là chuyện dễ dàng.
- Chẳng qua, lần này không chỉ có chúng ta, trong Tiên giới, lần này ngay cả Phật vực cũng phái ra cường giả mà đến, ngoại trừ Vân Minh phong bế, Cửu Vực liên tiếp mang theo tứ đại thế lực cực loạn đại địa, chỉ riêng Tiên Vương nhất lưu, ít nhất là mười người, nhị lưu, tam lưu, càng không cần phải nói, Gia Cát Văn thời điểm là không muốn, cướp, cũng phải cướp tới!.
- Ừm!.
Liêu Hoa nói xuống, trầm mặc không nói.
- Vân Mộc kia, điều tra rõ ràng chứ?
Chu Nguyên Sơn mở lời.
- Không có.
Liêu Hoa lắc đầu nói:
- Chỉ riêng trong Cực Loạn thành, tên Vân Mộc, cũng không dưới mấy trăm người, chứ đừng nói cực loạn đại địa, toàn bộ Tiên giới, danh húy của người này, chưa bao giờ nghe nói qua.
Chu Nguyên Thanh gật đầu nói:
- Xem ra sử dụng hẳn là tên giả.
Nghe được lời này, Liêu Hoa gật đầu.
- Được rồi, đợi đến khi người Triệu tộc, Linh Các đều đến, chúng ta sẽ hội hợp đi gặp Vũ Hóa Thiên Cung, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Huyết Sát thần giáo những người đó.
- Tuân mệnh.
Dứt lời, Chu Nguyên Sơn khoát tay áo, Liêu Hoa rời khỏi phòng.
Thở ra một hơi thật sâu, Chu Nguyên Sơn nheo hai mắt lại:
- Vân Mộc. Vân Mộc... Mục Vân... Mục Vân?
Thần sắc Chu Nguyên Sơn trở nên căng thẳng.
- Sẽ không đâu....
Chu Nguyên Sơn lắc đầu nói:
- Mục Vân đã chết, nếu không chết, người này nhất định đi tìm Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, làm sao có thể ở chỗ này lắc lư....
Chu Nguyên Sơn tự giễu cười cười.
......
Mà lúc này, Mục Vân có Chu Thanh Thanh và Liêu Tư Viễn làm bạn, đi tới cái gọi là Thính Phong Lâu.
Cả Thính Phong Lâu, xem như ở trung tâm thành Cực Loạn, ước chừng chiếm cứ một con đường phố, cánh cửa lớn, trái phải rộng chừng năm mươi thước.
Thính Phong lâu lớn như vậy, khắp nơi ca múa, hiển nhiên là một nơi tùy ý tiêu sái.
- Đây là Thính Phong Lâu?
Chu Thanh Thanh bức xúc nói:
- Sao lại là một nơi như vậy?
- Nơi này làm sao vậy?
Hoắc Tư Viễn nhìn Chu Thanh Thanh, cười nói:
- Thanh Thanh, ngươi chỉ nhìn thấy bề ngoài, những thứ này đều nơi dành cho phàm phu tục tử, bên trong mới là một phen thiên địa khác.
- Ồ?
Hoắc Tư Viễn cũng không nói nhiều, mang theo hai người, đưa thiệp mời, tiến vào trong Thính Phong Lâu.
Dọc theo đường đi, Hoắc Tư Viễn không ngừng giới thiệu.
Thính Phong Lâu này, chính là một nơi rất nổi tiếng ở trong Cực Loạn Thành, tồn tại đã vạn năm. Lâu chủ Thính Phong Lâu tên Thính Phong tiên sinh, cũng là một nhân vật ở cực loạn đại địa.
- Hơn nữa người này không phải vì kiếm tiền, thuần túy là vì hưởng thụ, kiến tạo một chỗ như vậy, cho nên Thính Phong Lâu cùng các thế lực lớn cũng không có khúc mắc lợi ích gì, tồn tại thời gian lâu dài, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- Cắt.
Chu Thanh Thanh thản nhiên nói:
- Có thể mở một tửu lâu như vậy, đúng là nhân tài.
Hoắc Tư Viễn có chút xấu hổ, nói:
- Thanh Thanh, lát nữa ngươi sẽ biết, nơi này cũng không phải nơi dơ bẩn như ngươi nói...
- Không có đón tiếp từ xa, không có đón tiếp từ xa.
Đang lúc ba người đi vào bên trong, một tiếng nói đột nhiên vang lên trước mặt ba người.
- Vị này chính là Hoắc Tư Viễn Hoắc công tử đúng không? Vị này hẳn là con gái của Nguyên chủ Chu Nguyên Sơn, Chu Thanh Thanh tiểu thư, hai vị, thật sự xin lỗi, hôm nay bận váng đầu, không có tiếp đón từ xa, xin lỗi, xin lỗi.
Người này vừa xuất hiện chắp tay nói.
Người này một thân áo dài trắng, quần áo chỉnh tề, da trắng xinh đẹp.
Đúng vậy, chính là làn da trắng đẹp.
Dáng người hơi gầy, nhưng làn da thoạt nhìn tinh tế giống như nữ nhân, thanh tú giống như nữ tử, thậm chí còn có một chút đáng yêu.
- Ngươi là...
Hoắc Tư Viễn nhìn bốn người, cũng không rõ.
- Tại hạ Thiếu Lâu chủ của Thính Phong Lâu, ba vị có thể gọi ta là Mục Trung Vân.
- Thì ra là Mục Trung Vân công tử.
Hoắc Tư Viễn chắp tay cười nói:
- Thính Phong Lâu này, ta nghe nói Phong tiên sinh giao cho ngươi xử lý, quả nhiên tuổi trẻ thành công.
- Không dám nhận, không dám nhận, chư vị, mời theo ta, bên trong đã có không ít người rồi.
- Tốt, tốt.
Hoắc Tư Viễn đi tới, cười ha ha, cảm thấy mỹ mãn.
Thiếu Lâu chủ Thính Phong lâu tự mình nghênh đón, rất có mặt mũi.
Mục Vân hiện tại đi theo phía sau, liếc mắt nhìn nam tử màu da mịn màng trước mắt, cười nhạt nói:
- Mục Vân Trung công tử...
- Vị này...
- Vị này là Vân Mộc Vân tiên sinh, đừng nhìn tuổi trẻ, là một vị vương cấp Tiên khí sư.
- Thất kính thất kính!
Mục Trung Vân nhất thời chắp tay hành lễ.
- Không có gì.
Mục Vân cười nói:
- Chỉ là Mục công tử, ta muốn hỏi một chút, vô tâm này, lấy đâu ra lòng trung thành đây?
Nghe được lời này, thân thể Mục Trung Vân rõ ràng chậm lại.
Chỉ trong chốc lát, Mục Trung Vân liền mở lời:
- Vân tiên sinh hiểu lầm, gia phụ họ Mục, về phần Trung Vân này, gia phụ hy vọng vãn bối có thể giống như mây trên bầu trời, tự do tự tại, cho nên đặt tên này, cũng không phải trung thành như tiên sinh nói.
- Thì ra là như thế.
Mục Vân cười nhạt, theo Hoắc Tư Viễn và Chu Thanh Thanh rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hoắc Tư Viễn rất vui vẻ.
Xem ra hôm nay mang Vân Mộc tới là không sai.
Người này chính là Vương cấp Tiên khí sư, tuổi còn trẻ, tâm tính cực cao, hôm nay nhất định sẽ đắc tội không ít người.
Những người này ở đây sẽ không làm gì hắn như thế nào, nhưng nếu rời khỏi nơi này, chỉ sợ sẽ điên cuồng trả thù, đến lúc đó, Vân Mộc tuyệt đối xong đời.
Hiện tại đắc tội Mục Trung Vân, lát nữa đi vào, chỉ sợ người đắc tội sẽ càng nhiều.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Tư Viễn có một trận khoái ý.
Dưới sự dẫn dắt của Mục Trung Vân, ba người một đường rẽ trái rẽ phải, đi tới sâu trong Thính Phong Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận