Vô Thượng Thần Đế

Chương 2122: Đánh Bậy Đánh Bạ

- Ha ha...
Mục Vân đột nhiên cười lên ha hả:
- Thuần Dương Tiên Lộ là đồ tốt, chí ít là tuyệt hảo vật liệu đối với chúng ta hiện tại, cái đồ chơi này không chỉ có thể tăng cường thân thể, càng có chỗ tốt cho nguyên thai, nếu cửu phẩm Chân Tiên đỉnh phong dung hợp Thuần Dương Tiên Lộ, toàn bộ thân thể có thể nói là tiên thể tiên hồn đỉnh tiêm.
- Nguyên thai chính là cải biến lớn nhất khi bước vào cảnh giới Kim Tiên, Thuần Dương Tiên Lộ đối với nguyên thai mà nói, tựa như một người khát nước phải chết, nhìn thấy một bát nước.
- Nhanh, toàn bộ hấp thu những Thuần Dương Tiên Lộ này.
Nhìn thấy Mục Vân vội vàng, Vương Tâm Nhã hé miệng cười một tiếng, muốn xoay người tiến vào máng đá.
- Hắc hắc, ta ôm nàng đi vào.
Mục Vân cười xấu xa một tiếng, từ phía sau ôm Vương Tâm Nhã vào trong ngực, phù phù một tiếng, hai thân ảnh, tiến vào trong nước.
Uyên ương nghịch nước, cũng bất quá như thế.
Mục Vân đắc ý, Vương Tâm Nhã lại giận dữ nhìn hắn một cái.
- Khụ khụ, hiện tại bắt đầu tĩnh tọa, điều chỉnh nguyên thai trong cơ thể mình, một bước thu hết khí tức bên trong Thuần Dương Tiên Lộ vào nguyên thai, khi nàng đột phá đến cảnh giới Kim Tiên liền biết tác dụng cường đại của tiên lộ.
- Ừm!
Nhẹ gật đầu, Vương Tâm Nhã không lên tiếng nữa.
Phía dưới miệng giếng, hai thân ảnh đang ngồi.
Từng tia lực lượng vô danh tiến vào bên trong thân thể hai người.
Mục Vân hãm lại tốc độ, chỉ hấp thu một bộ phận cực ít, bộ phận còn dư đều bị Vương Tâm Nhã hấp thu.
Thấy cảnh này, Mục Vân không thèm để ý.
Hắn bước vào Kim Tiên, chỉ là vấn đề thời gian, Tâm nhi rõ ràng càng thêm cần hơn hắn.
Mà muốn lấy Thiên âm Loa phía dưới, cũng không phải đơn giản như vậy.
Thời gian từ từ trôi qua, Vương Tâm Nhã dần dần mở hai mắt.
Hai người ở bên trong máng đá, dòng nước thanh tịnh lúc đầu hiện tại trở nên càng thêm thanh tịnh, hoàn toàn biến thành dòng nước phổ thông.
Mà giờ khắc này nhìn thấy Mục Vân nhíu chặt chân mày, Vương Tâm Nhã khó hiểu hỏi:
- Vân lang, chàng đang nhìn cái gì?
Nàng tự nhiên phát hiện, Mục Vân cơ hồ không hấp thu Thuần Dương Tiên Lộ, toàn bộ cho nàng.
- Ta đang nghĩ, như thế nào dẫn động Thiên âm Loa.
Mục Vân nhăn đầu lông mày.
- Cái này còn không đơn giản.
Vương Tâm Nhã khom người muốn cầm lấy Thiên âm Loa.
Nhưng khi chạm vào Thiên âm Loa, Vương Tâm Nhã phát hiện, Thiên âm Loa vô cùng nặng nề.
Căn bản không cầm lên được.
Nhìn thấy Tâm nhi hao hết khí lực, Mục Vân buồn cười nói:
- Nha đầu ngốc, Thiên âm Loa để ở chỗ này, cũng không phải ai cũng có thể cầm lên, đừng nói hai ta, cho dù Tiên Vương, Tiên Đế ở đây, nghĩ lấy ra, cũng khó.
- Vậy thì có biện pháp gì?
Vương Tâm Nhã càng không rõ.
- Bên trong Thiên âm Loa không biết thu thập này bao nhiêu tiếng khắp thiên hạ, chỉ sợ tiếng của thế gian đều ở bên trong.
- Cho nên, muốn mở ra, nhất định phải dùng một loại tiếng Thiên âm Loa thích nhất đối ứng, mới có thể phá vỡ.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã sửng sốt.
- Chàng đều nói, bên trong Thiên âm Loa tập kết tiếng thiên hạ, tiếng chim chóc, tiếng nước chảy, tiếng khóc, tiếng cười, đến cùng loại nào, mới là tiếng giải khai nó?
Vẻ mặt Vương Tâm Nhã đưa đám nói:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây nếm thử mở ra? Vạn nhất nếm thử một loại tiếng cuối cùng, chỉ sợ ngàn vạn năm mới có thể giải khai.
Nguyên lai tưởng rằng đạt được bảo vật, thế nhưng không nghĩ tới, Thiên âm Loa vậy mà quá cổ quái.
Sắc mặt Vương Tâm Nhã hiện tại hết sức khó coi.
Mục Vân cũng vô kế khả thi, hắn biết giải khai, thế nhưng đến cùng là tiếng nào giải khai, ai có thể biết, vẻn vẹn là tiếng nhân loại, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng phẫn nộ, đã có thật nhiều, lại càng không cần phải nói thú loại.
- Vân lang, ta... Ta khó chịu.
Đột nhiên, vành tai Vương Tâm Nhã lại đỏ hồng, nhìn Mục Vân, thân thể uốn éo.
Sóng nước bên trong máng đá nhộn nhạo, một đôi mắt Vương Tâm Nhã giống như làn thu thuỷ, nhìn Mục Vân, mang theo một tia mị hoặc.
- Thế nào rồi?
Mục Vân sững sờ, không biết vì sao.
Mới vừa rồi còn hảo hảo, hiện tại khó chịu.
- Là Liễu Phong Vân đánh lén nàng gây nên? Còn không có tốt?
Mục Vân vội vàng tiến lên, điều tra trên dưới, muốn xem ra chỗ nào không đúng.
- Không phải, là... Là... Ta... Ta muốn...
Vương Tâm Nhã còn chưa nói hết lời, gương mặt đỏ bừng.
Mục Vân sáng tỏ.
Thuần Dương Tiên Lộ, khí tức thuần dương, có tác dụng tẩm bổ hồn phách.
Vương Tâm Nhã một hơi hấp thu quá nhiều, hiện tại có phần chống đỡ không nổi.
Thấy cảnh này, Mục Vân trêu tức cười nói:
- Nàng muốn cái gì? Nói đi.
- Chàng...
Nhìn thấy Mục Vân lúc này còn trêu chọc mình, Vương Tâm Nhã hừ một tiếng, nói:
- Ta không muốn.
Vừa nghe lời này, Vương Tâm Nhã thành thành thật thật ngồi xuống, căn bản không để ý Mục Vân.
Mục Vân càng không nóng nảy, bình chân như vại ngồi đó.
Không bao lâu, Vương Tâm Nhã uốn éo thân thể, nhìn Mục Vân bất vi sở động, vừa giận vừa tức, linh cơ khẽ động.
Vương Tâm Nhã chậm rãi cởi ra quần áo trên người mình. Cuối cùng, lưu lại một kiện sa y thiếp thân, ngâm ở trong nước, như ẩn như hiện.
Thấy cảnh này, Mục Vân chỗ nào còn có thể nhịn được.
Nâng thương ra trận.
Bên trong máng đá, tiếng nước văng khắp nơi, tiếng trầm thấp liên tục.
Tiếng kia ban đầu rất áp lực, thế nhưng cuối cùng, vang vọng toàn bộ trong động giếng.
Sau một trận phiên vân phúc vũ, hai thân ảnh bên trong máng đá dựa vào nhau.
Vương Tâm Nhã hiện tại chỉ cảm thấy tâm thần buông lỏng, cả người triệt để nhẹ nhõm, bám vào ngực Mục Vân.
Hai người đại chiến một phen, nằm bên trong máng đá, an an ổn ổn, Thiên âm Loa phía dưới thế mà chậm chạp trôi nổi...
Thấy cảnh này, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trợn mắt hốc mồm.
- Vân lang, không phải chàng nói, Thiên âm Loa này cần tiếng đặc biệt mới có thể mở ra sao?
Vương Tâm Nhã khó tin nói:
- Hiện tại thế nào...
- Ta xxx, chẳng lẽ là... Vừa rồi tiếng kêu của nàng, dẫn động cấm chế?
- Mới sẽ không.
Vương Tâm Nhã nổi giận mắng:
- Chàng thật vô sỉ.
- Có phải hay không thì thử một chút thì biết, ai phát ra tiếng giải khai, Thiên âm Loa này sẽ thuộc về người đó, nàng bây giờ thử xem có thể mở ra Thiên âm Loa, nghe được ngàn vạn loại tiếng bên trong hay không.
- Tốt!
Vương Tâm Nhã lòng tin tràn đầy, ngồi ngay ngắn ở bên trong máng đá, đặt Thiên âm Loa ở bên tai.
Lúc đầu, bình tĩnh không có bất kỳ tiếng gì, thế nhưng dần dần, bên trong Thiên âm Loa đột nhiên vang lên từng tiếng.
Bên trong Thiên âm Loa truyền đến đủ loại tiếng, giống như tiếng trời, cho dù tiếng khóc, lúc này nghe cũng có loại cảm giác quấn lương ba ngày.
- Thật mở ra!
Vương Tâm Nhã kích động.
- Nàng xem một chút, ta đã nói, nhất định là tiếng kêu của nàng dẫn động Thiên âm Loa, không nghĩ tới, Thiên âm Loa này thế mà bị tiếng rên của nàng tin phục.
Nghĩ đến hai người vừa rồi phóng túng, Vương Tâm Nhã đỏ mặt.
Nhìn thấy giai nhân như thế, Mục Vân càng tâm viên ý mã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận