Vô Thượng Thần Đế

Chương 1137: Bị mạnh lên (1)

- Bất quá tiểu tử ngươi ngược lại vận khí tốt, đụng phải ta, còn trước đó ta bị cấm chỉ vây khốn, nếu không ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ! Bất quá bây giờ... Ta sẽ không giết ngươi.
- Vì cái gì?
- Bởi vì ta cần... Ngươi.
Minh Nguyệt Tâm vừa dứt lời, quần áo toàn thân xoẹt một tiếng, đều hóa thành toái phiến, bổ nhào vào trên người Mục Vân.
- Ngươi làm cái gì? Ngươi điên rồi sao?
- Chẳng lẽ khi ngươi thấy ta không phải rất muốn ta sao?
Minh Nguyệt Tâm ngồi vào trên người Mục Vân, cười nói:
- Giờ khắc này, ngươi chỉ cần thể hiện ra một mặt nguyên thủy nhất của ngươi là được.
- Ngươi dẹp đi.
Mục Vân mở miệng quát:
- Ta có thê tử, từng người không kém ngươi, ngươi bớt ở chỗ này xú mỹ, chẳng lẽ, ngươi còn muốn dùng sức mạnh?
- Ngươi nếu không đáp ứng, ta dùng sức mạnh cũng không sao, vì nơi đây, ta chuẩn bị mấy chục năm, lúc này há có thể bỏ lỡ một bước, cho dù ngươi không nguyện ý, ta cũng sẽ dùng sức mạnh để ngươi giúp ta giải độc.
Giải độc?
Nghe đến lời này, Mục Vân nói:
- Ngươi ngừng một chút, chờ một chút!
Bị Mục Vân quát một tiếng, Minh Nguyệt Tâm ngồi trên người Mục Vân, quái dị nhìn hắn.
- Ta là một đan sư rất cường đại, ngươi thả ra ta, ta có thể không cần hai chúng ta làm chuyện kia liền giúp ngươi giải độc, ngươi tin tưởng ta, ta có thể làm được, độc của Ngũ Độc tiểu thế giới, với ta mà nói, không tính là gì.
Minh Nguyệt Tâm nhìn Mục Vân, ánh mắt lộ ra biểu tình quái dị.
- Mục Vân, ngươi cần phải biết rằng, đạt được thân thể của ta, tu vi của ngươi tuyệt đối có thể tăng vọt, vượt qua Sinh Tử cảnh nhị trọng, cũng chưa chắc không có khả năng, Thủy Thần lực lượng, vô cùng cường đại, bây giờ ta vẻn vẹn giải khai một đạo phong ấn mà thôi.
- Ta không cần còn không được sao?
Mục Vân khóc không ra nước mắt.
Bị mạnh lên?
Cái này là cái gì và cái gì.
- Con người ta thích thực lực cá nhân từng chút từng chút gia tăng, ổn đánh ổn đâm, sẽ không phạm sai lầm. -
- Ngươi đây yên tâm, sau khi chuyện thành công, thực lực của ngươi tăng trưởng, tuyệt đối là thật sự rõ ràng, không mang nửa phần tác dụng phụ.
- ...
Mục Vân triệt để im lặng.
- Thế nhưng ta có biện pháp giúp ngươi giải độc.
- Thế nhưng ta không thể mạo hiểm!
Sắc mặt Minh Nguyệt Tâm triệt để đỏ lên, thân thể nóng lên, giờ khắc này, nói chuyện cũng là mơ hồ.
- Ta thả ngươi ra, bây giờ căn bản không cách nào chế trụ ngươi, nếu ngươi chạy, ta hẳn phải chết không nghi ngờ, cho nên...
Minh Nguyệt Tâm còn chưa nói xong, đã bổ nhào vào trên người Mục Vân.
Xong đời rồi.
Bên trong não hải Mục Vân chỉ còn lại một câu nói như vậy.
Chỉ là nghĩ đến các thê tử đang trông mong mong ngóng, Mục Vân lại đột nhiên kiên định tín niệm, não hải ép buộc của mình trấn định lại.
- Ngươi thế nào rồi?
Phát hiện Mục Vân căn bản không có phản ứng, Minh Nguyệt Tâm đột nhiên hoảng.
Nàng nhất định phải để Mục Vân trợ giúp nàng, nếu không nàng hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Dưa hái xanh không ngọt, ngươi hiểu chưa?
Mục Vân im lặng nói:
- Ngươi ép buộc ta, ta sẽ không như ngươi mong muốn.
- Ồ? Thật sao?-
Nhìn Mục Vân bộ dáng khẳng khái phó nghĩa, Minh Nguyệt Tâm liếm môi một cái, lộ ra ý cười gian trá, sau đó, cúi người xuống...
Cuối cùng, không chịu được Minh Nguyệt Tâm bày ra thập bát ban võ nghệ, Mục Vân dưới bực này tình huống tước vũ khí đầu hàng, giữa hai người, một trận đại chiến lại mở màn.
Cùng lúc đó, trên băng hồ, lần lượt từng thân ảnh nối đuôi nhau mà ra.
Lần lượt từng thân ảnh run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, đứng trên mặt hồ, nhìn phía dưới, lòng còn sợ hãi.
- Hắc Đái Ngọc, ngươi có biết hồ nước này là gì mà băng lãnh như thế?
- Không biết!
Hắc Đái Ngọc lạnh lùng nói:
- Nơi này rất kì lạ, khiến người ta cảm thấy thân thể phát lạnh, lại cũng không lãnh khốc như băng, rất kỳ quái.
Luân Nhiên nhìn phía dưới, lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Đáng ghét, Minh Nguyệt Tâm không biết mang theo Mục Vân đến chỗ nào, hai người này chẳng lẽ có thể chống cự lại khí tức băng hàn?
Đối với chuyện này, Hắc Đái Ngọc lại chậm rãi lắc đầu.
Mà đổi thành một bên, đám người Tứ Phương tiểu thế giới từng người càng chật vật.
- Mẹ ơi, lạnh như vậy, như thế nào để người xuống nước?
Thanh Nghịch Thiên im lặng nói.
Tước Anh càng là sắc mặt băng lãnh.
Bản thân nàng tu luyện chính là Thánh Tước Quyết của Chu Tước cung, thể chất thuộc hỏa, thế nhưng ngay cả nàng đều không thể tiếp nhận, những người khác, lại thế nào có khả năng chịu đựng được.
- Chờ!
Tước Anh đột nhiên mở lời:
- Hắn không ra, chúng ta cứ chờ ở chỗ này, ta không tin, Mục Vân sẽ nhịn lạnh giỏi hơn cả chúng ta, hồ nước này vô cùng băng lãnh, rất cổ quái, gia hỏa kia tuyệt đối không chịu nổi.
- Ừm!
Nước hồ là rất băng lãnh, thế nhưng thân thể Mục Vân lại nóng lên.
Chỗ sâu đáy hồ, bên trong cung điện, hai thân ảnh đánh nhau cùng một chỗ, trọn vẹn qua hơn một canh giờ, nương theo một tiếng gầm nhẹ, một tiếng xuỵt thỏa mãn, hai thân ảnh, triệt để ngừng lại.
Minh Nguyệt Tâm hữu khí vô lực nằm sấp trên người Mục Vân, chỉ cảm thấy giống như dùng hết năng lực toàn thân.
Cho dù sau khi tu luyện hoàn thành, nàng cũng không có mỏi mệt như thế.
Thế nhưng giờ khắc này, lại là một loại mỏi mệt đầy thỏa mãn.
- Không nghĩ tới, ngươi còn rất lợi hại.
Minh Nguyệt Tâm mở miệng yếu ớt nói.
Lợi hại?
Mục Vân giờ phút này lòng như tro nguội, dù cho thân thể đạt được phóng thích, thế nhưng tâm lại chết.
Đây coi là chuyện gì?
Mình bị mạnh lên!
Chuyện biệt khuất bực này, dù cho ngủ cùng một đại mỹ nữ, thế nhưng trong lòng của hắn cũng khó mà tiếp nhận.
- Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi là sao, không cam tâm, có phải muốn cùng tỷ tỷ thêm một lần nữa?
Minh Nguyệt Tâm lại lần nữa đổi một bộ sắc mặt, nhìn Mục Vân, cười khanh khách nói.
Nàng này ba phen hai lần biến ảo tư thái, quả thực là một đầu có hai người, thỉnh thoảng lạnh lùng rõ ràng, thỉnh thoảng lại như là rắn rết độc phụ, giống như tiếu lý tàng đao.
- Không phải nàng muốn trước giang sau giết chứ?
Nhìn Minh Nguyệt Tâm, Mục Vân khẩn trương hỏi.
Giờ khắc này, mặt ngoài thân thể của hắn thế nhưng vẫn đang bị trói buộc.
Minh Nguyệt Tâm giờ phút này nếu muốn giết hắn, dễ như trở bàn tay.
Độc trong người nữ nhân này thế nhưng đã được giải.
- Đương nhiên sẽ không!
Minh Nguyệt Tâm cười khanh khách nói:
- Ta còn cần ngươi trợ giúp ta đây.
Vừa dứt lời, ngón tay Minh Nguyệt Tâm búng một cái, dải lụa chỗ hai tay Mục Vân được giải khai, Minh Nguyệt Tâm đỡ Mục Vân dậy, hai người “Thẳng thắn” gặp mặt, nhìn nhau.
Chỉ là suy nghĩ một chút mình mới vừa rồi bị động phát sinh tiếp xúc cùng cỗ cơ thể có thể xưng hoàn mỹ này, cả người Mục Vân liền cảm giác là lạ.
- Nàng còn muốn làm cái gì?
- Làm cái gì?
Minh Nguyệt Tâm cười một cách đương nhiên nói:
- Một lần nữa!
- Cái gì?
- Ta nói đùa thôi!
Minh Nguyệt Tâm ha ha cười nói:
- Tiếp theo, mới thật sự là đại cơ duyên, ngươi tốt nhất nắm chặt!
Minh Nguyệt Tâm nói, ngón tay điểm một cái, nhất thời, Mục Vân chỉ cảm thấy hết thảy thuộc về mình toàn bộ lâm vào không linh.
Bao gồm cả suy nghĩ của hắn.
Nhìn thấy Mục Vân đờ đẫn ngồi tại chỗ, Minh Nguyệt Tâm khóe miệng lộ ra một tia ý cười.
Chỉ là nụ cười kia dần dần trở nên lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận