Vô Thượng Thần Đế

Chương 1628: Phi thiên (1)

Thang Văn Dũng xung phong nhận việc:
- Đệ tử bất tài, cho rằng việc này còn không đáng để cho trước ba ngoại kiếm các Thiên Kiếm lâu chúng ta xuất thủ, đệ tử xuất mã là được.
Nghe đến lời này, Thiên Quân Vũ sững sờ.
Lại cảm giác Thang Văn Dũng nói đúng.
Mà cho dù Thang Văn Dũng bại, để Triệu Văn, Đường Hiển Linh, Thịnh Uy ba người biết thực lực của Mục Vân cũng tốt.
Đợi chút nữa ba người giao thủ cùng Mục Vân cũng sẽ chú ý.
Hắn mặc dù hi vọng Mục Vân thắng, dựng lên uy tín của Mục Vân, thế nhưng hắn cũng không hi vọng ba vị đệ tử của mình thua quá thảm.
Nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh Thiên Kiếm lâu.
- Đa tạ lâu chủ.
Thang Văn Dũng không kịp chờ đợi.
Hắn thật không kịp chờ đợi.
Hắn tự hỏi là tư chất thiên tài, trên thực tế, đệ tử mười hạng đầu ngoại kiếm các đều là cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên, cảnh giới tương đương, so đấu là thiên phú.
Thiên phú ai mạnh, thực lực người đó đương nhiên có thể phát huy càng thêm cường hoành.
Hắn Thang Văn Dũng tự nhận là thiên phú nhất lưu.
Chỉ có trước bốn ngoại kiếm các là đối thủ của hắn.
Mà người hạng thứ tư hiện tại không có mặt, cho nên hắn nhảy ra.
Thắng Mục Vân, ba thứ ban thưởng đều kích động lòng người.
- Thang Văn Dũng này nhảy ra kiếm tiện nghi.
Triệu Văn giờ phút này khẽ nói:
- Mục Vân này nghe nói là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, cho dù là cửu phẩm Nhân Tiên thì có thể mạnh bao nhiêu? Lúc đầu phần thưởng này nên là của ta, thế nhưng tiểu tử này lại nhảy ra! Đáng ghét!
- Hắn không nhất định có thể thắng đâu!
Đường Hiển Linh cười hắc hắc nói:
- Nói không chừng nhảy ra bêu xấu?
- Đúng đấy, ta nhìn Mục Vân này không đơn giản!
Thịnh Uy muộn thanh muộn khí nói:
- Hai người các ngươi cũng phải cẩn thận, đừng lật thuyền trong mương.
- Ngươi yên tâm đi, Thịnh Uy, tuyệt không làm phiền ngươi xuất thủ.
Đường Hiển Linh xếp hạng thứ hai cười hắc hắc.
- Đúng đấy, Đường Hiển Linh, ngươi không cười, cũng không có cơ hội cho ngươi xuất thủ.
Triệu Văn cười hắc hắc nói:
- Bây giờ ta hi vọng Thang Văn Dũng không thể thắng, nếu không địa cấp hạ phẩm tiên đan, địa cấp hạ phẩm Tiên khí, địa giai hạ đẳng tiên pháp, đều mất.
Mà lúc này giữa sân, hai thân ảnh đã đứng vững.
- Tại hạ Thang Văn Dũng, xin chỉ giáo.
- Mục Vân, xin chỉ giáo.
Hai người bắt chuyện, Thang Văn Dũng không nói hai lời, giết ra.
Trong mắt hắn, Mục Vân trước mắt đã không phải Mục Vân, mà là tiên đan, tiên khí, tiên pháp bày ra trước mắt.
Để hô hấp hắn tăng thêm, triệt để tâm hoa nộ phóng.
- Hoàng Sa Bá Trảo!
Quát khẽ một tiếng, Thang Văn Dũng bước ra một bước, khí thế dâng cao.
Mục Vân không khó đánh giá, người này chưởng khống võ kỹ tuyệt đối là thuộc về tư chất thiên tài, đại khái có thể phát huy ra năm mươi lăm phần trăm hiệu quả thực tế của võ kỹ, xác thực coi là thiên tài.
Chỉ là...
Không đáng chú ý.
Nhìn thấy Thang Văn Dũng vọt thẳng đến, Mục Vân biết, gia hỏa này đang có tâm tư miệt thị mình, cho nên mới chủ động lên tràng.
Đã như vậy, cho người này biết một chút lợi hại đi.
- Không nói nhảm, giết đi!
Trong lòng Mục Vân suy tư, bước ra một bước, vỗ ra một chưởng.
- Cửu U Phần Thể Quyết!
Oanh ra một kích sát chiêu.
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, trung ương võ tràng nổ vang tiếng oanh minh, mặt đất run rẩy, võ tràng lắc lư.
Trong lúc đám người kinh hô, chỉ thấy một thân ảnh như một khối đá, dọc theo hình đường vòng cung mang theo một tiếng hét thảm biến mất ở võ tràng trung ương.
Thang Văn Dũng, bay lên trời.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Một chiêu!
Thứ năm ngoại kiếm các Thang Văn Dũng bay lên trời.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn Mục Vân đều đổi sắc mặt.
Gia hỏa này đến từ Nhất Diệp kiếm phái, làm sao có thể lợi hại như vậy?
Theo bọn hắn biết, tọa hạ đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, nhiều lắm thì thực lực tương đương với đệ tử trước mười ngoại kiếm các bọn hắn, Mục Vân này sao có thể kinh khủng như vậy?
Toàn bộ bên trong Nhất Diệp kiếm phái, có thể có thực lực này, bất quá là một Thái Tử thôi.
Mục Vân khi nào xuất hiện?
Mục Vân hiện tại mới mặc kệ những người này nghĩ như thế nào.
Thiên Quân Vũ đã muốn để hắn lập uy, sau đó công bố thu hắn làm nội kiếm các đệ tử, vậy hắn sẽ hảo hảo lập uy một lần.
- Triệu Văn, ngươi có nắm chắc đối phó hắn?
Đường Hiển Linh nhìn võ tràng trung ương, hờ hững hỏi.
- Xú tiểu tử kia bất quá học được một chút chiêu thức lòe người, đoán chừng cố ý cho chúng ta nhìn chiêu này.
Triệu Văn nói:
- Ta không tin gia hỏa này mạnh như vậy, Thang Văn Dũng nói thế nào cũng là tư chất thiên tài, mặc dù kém hơn chúng ta, thế nhưng gia hỏa này... Cũng không có khả năng một chưởng bị đánh bại.
Thấy cảnh này, sắc mặt ba người đều không dễ nhìn lên.
- Triệu Văn!
Ngay lúc này, Thiên Quân Vũ mở miệng.
Nhìn thấy Mục Vân ra tay đánh bại Thang Văn Dũng xếp hạng thứ năm, Thiên Quân Vũ cũng hết sức kinh ngạc.
Mà kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng nhìn lấy Thang Văn Dũng mất mặt xấu hổ, Thiên Quân Vũ tức giận không thôi.
Tốt xấu gì cũng là xếp hạng thứ năm, nổi tiếng khắp ngoại kiếm các, Thang Văn Dũng thực sự quá mất mặt xấu hổ.
Triệu Văn nhận lệnh, bước ra, đi tới võ tràng trung ương.
- Tiểu tử, ngươi không phải xuất ra chiêu số áp đáy hòm đánh bại Thang Văn Dũng đó chứ?
Triệu Văn nhìn Mục Vân, cười nhạo:
- Bất quá, đối phó ta, nhưng không có đơn giản như vậy.
Nghe đến lời này, Mục Vân lại không rảnh để ý, đứng tại chỗ, nhìn Triệu Văn.
- Hừ, ra vẻ cao lãnh.
Triệu Văn hừ một tiếng.
- Đã như vậy, ta để ngươi nhìn, kết cục khi ra vẻ cao lãnh là cái gì?
Triệu Văn xuất kiếm, hắn mới không giống như Thang Văn Dũng, hữu dũng vô mưu, chủ quan thất bại.
- Cuồng Phong Kiếm Hào!
Triệu Văn giết ra một kiếm, thiên phú của hắn mạnh hơn Thang Văn Dũng một chút, giết ra một kiếm, uy lực tản ra bốn phía, khí thế lên cao.
Nhìn thấy Triệu Văn xuất ra kiếm pháp, mặc dù không phải sơ hở trăm chỗ ở trong mắt Mục Vân, thế nhưng chỉ có thể tính là...
Hắn hiện tại lĩnh ngộ được cấp độ kiếm giới, nhận biết và hiểu rất rõ kiếm thuật, không chỉ lĩnh ngộ của kiếp trước, còn có lần lượt rèn luyện trong Thời Không Yếu Tắc ở kiếp này.
Cái này để kiếm thuật của hắn được đề thăng to lớn.
Cho nên kiếm thuật của Triệu Văn không lọt vào pháp nhãn của hắn.
Hắc Dận Kiếm xuất hiện trong tay, Mục Vân chém ra một kiếm.
Một kiếm không có chút xinh đẹp, không có bất kỳ gì hoa lệ gì, chỉ có khí thế.
Khí thế hiệp đồng cùng thiên địa.
Khí thế cường hoành bá đạo tràn ngập khiến cho mọi người tại chỗ cảm giác được, Mục Vân hiện tại tựa hồ hòa thành một thể với kiếm.
- Đây chính là huyền diệu của kiếm đạo sao?
Thiên Quân Vũ thấy cảnh này, im lặng gật đầu.
Mục Vân lĩnh ngộ kiếm đạo, vẻn vẹn điểm này, đã đủ để người cảm thấy kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận