Vô Thượng Thần Đế

Chương 3209: Truyền Tống Đại Trận (1)

Mục Vân dứt lời, một đạo thần lực trong tay dần dần xuất hiện.
Thần lực kia, lúc ban đầu, chỉ có một bộ dáng nhỏ, không nhìn kỹ, căn bản không thấy rõ.
Nhưng theo bàn tay Mục Vân nâng lên, tế tuyến vào giờ phút này, tiến hóa thành một đạo thân ảnh rắn nhỏ.
Mà dần dần, con rắn nhỏ kia, huyễn hóa thành giao long.
Cuối cùng, đột nhiên biến thành một con rồng thật sự.
Trong lúc gào thét, cuồng phong nổ tung ra, chân long trong tay Mục Vân, giờ phút này từ từ tăng lên.
Mười mét.
Một trăm mét.
Cả dặm.
Cự long ước chừng đạt tới dài ngàn thước, thần lực chen chúc mà ra, quả thực là làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đây là thần lực khủng bố bao nhiêu.
Mà nhìn thấy một màn này, Thiên Minh Hạo cũng há to miệng, trong lòng thoáng tin tưởng lời Huyễn Phong vừa rồi nói.
Đây mới là Cửu Nguyên Thần Quyết chân chính.
Mục Vân nhếch miệng cười nói:
- Ngươi muốn vì người khác mà ra mặt, vậy ta sẽ đánh ngươi thành rùa rụt đầu!
Dứt lời, bàn tay Mục Vân nắm chặt trong khoảnh khắc.
- Hóa Long công kích.
Một tiếng hét nhẹ vang lên, long khí giờ phút này, trực tiếp tăng vọt.
Ngàn thước chân long, lấy Mục Vân làm hạch tâm, cắn xé, giết về phía Thẩm Tùng Phong.
- Đáng chết.
Thẩm Tùng Phong giờ phút này đã hoàn toàn thu thập khinh thường Mục Vân.
Tên này, cư nhiên luyện thành thần quyết khủng bố như thế.
- Thạch Phong Liệt Diễm Trảm.
Hét nhẹ một tiếng, mặt ngoài thân thể Thẩm Tòng Phong giống như mặc một kiện khải giáp.
Đó cũng không phải là khải giáp chân chính, mà là một cương phong, ngưng tụ mà thành khải giáp.
Thế nhưng, nhìn thấy một màn này, Huyễn Phong cùng Thiên Minh Hạo đều rung động một phen.
Thẩm Tùng Phong ngay cả chiêu này cũng thi triển ra.
Xem ra cảnh giới của Mục Vân ngũ phách Thần Hoàng trước mắt này, thật sự là rất khó quấn lấy.
- Vô dụng.
Nhìn thấy một màn này, Mục Vân lại lắc đầu nói:
- Thật sự vô dụng!
Hắn dứt lời, bàn tay vỗ một cái, chân long kia, điên cuồng gào thét, cuốn về phía Thẩm Tùng Phong.
Âm thanh bùm bùm vào giờ phút này, từng đạo vang lên.
Thân ảnh Thẩm Tùng Phong biến mất trong long ảnh mênh mông, thậm chí, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra.
Xong rồi à?
Chết rồi à?
Nhìn thấy một màn này, mọi người xung quanh, triệt để xôn xao.
Một chiêu, miểu sát Thẩm Tùng Phong.
Mục Vân, nhân vật bực này, lúc trước sao chưa từng nghe qua danh hào.
- Có chút ý tứ.
Mà giờ phút này, một góc quảng trường, trong mấy thanh niên mỹ nữ mặc võ phục màu lam nhạt, một đạo thân ảnh thanh niên nhếch miệng cười nói:
- Ngũ phach Thần Hoàng cảnh giới, dễ dàng giết chết thất phách Thần Hoàng cảnh giới, tên này, ta thích!
- Chiêm Ngọc Hà, với loại người này, ngươi cũng thật có tình cảm!
Một nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt mím môi cười nói:
- Nói thật, ngươi một mình, đối phó cái gọi là Thất Vương Hoàng, rất dễ dàng?
- Chiêm Oánh Oánh, nha đầu ngươi này, thật đúng là không làm người ta vui!
- Các ngươi khinh thị người khác như thế, nhất định phải trả giá đắt!
Một giọng nói có chút lạnh lùng, giờ phút này vang lên sau lưng mấy người.
- Công chúa điện hạ!
- Công chúa điện hạ!
Thân ảnh Chiêm Hân Di, giờ phút này sải bước mà đến, nhìn mấy người.
- Luận tư lịch, ta so với các ngươi lớn hơn ngàn tuổi có thừa, muốn dạy các ngươi, vẫn là có tư cách chứ?
Nghe được lời này, sắc mặt vài thanh niên nam nữ nghiêm túc.
Chiêm Hân Di hiện tại tuy rằng là một cự đầu cảnh giới Thần Chủ, nhưng đó là bởi vì nàng tu luyện một môn cửu phẩm thần quyết cường đại, mới có thể dẫn đến như thế.
Cửu phẩm thần quyết, uy lực cường thịnh, cho dù ở trong cổ tộc, cũng không thấy nhiều.
Chiêm Hân Di năm xưa, thế nhưng là một cường giả Tổ Thần cửu biến cường đại, dựa theo bối phận mà nói, bọn họ ở trước mặt Chiêm Hân Di, bất quá là thế hệ hài tử mà thôi.
Truyền thừa cổ tộc ít nhất cũng là mấy chục vạn năm, thậm chí là hơn trăm vạn năm.
Chiêm Hân Di, từ vạn năm trước, chính là võ giả Tổ Thần cảnh giới đứng đầu trong Chiêm tộc!
Càng không cần phải nói, Chiêm Thiên Vũ chính là Thái tử Chiêm tộc!
- Người này, mấy chục năm trước, bất quá chỉ là con kiến hôi trong mắt các ngươi mà thôi, có thể, trăm năm sau, hắn sẽ vượt qua các ngươi!
Chiêm Hân Di thản nhiên nói.
- Ngay năm năm trước, hắn bất quá chỉ là tam phách Thần Hoàng cảnh giới mà thôi...
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đây đều khẽ biến.
Mục Vân cường đại, đúng là vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Đây là một loại thiên phú kinh khủng thể hiện!
- Được rồi, lần này cửu viện đăng thiên lộ, các ngươi đi theo Vũ viện trưởng, nhớ kỹ, đối mặt với đệ tử của bát đại cổ tộc khác, nhất định phải cẩn thận, không thể cậy mạnh nhất thời!
Chiêm Hân Di lần thứ hai dặn dò.
- Công chúa yên tâm, dù sao chúng ta cũng không phải lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, nhất định sẽ không tham công liều lĩnh.
- Ừm!
Dặn dò xong, ánh mắt Chiêm Hân Di nhìn về phía đám người.
Nơi đó, Mục Vân bình yên hạ xuống, ở trong đám người, thập phần yên tĩnh.
Nhưng một người như vậy, lại làm cho nàng không cách nào nhìn thấu!
- Ngươi...... Đến cùng đến từ nơi đâu!
- Chàng chính là nổi bật rồi!
Diệu Tiên Ngữ nhìn Mục Vân, thấp giọng nói:
- Ta thấy ánh mắt công chúa Chiêm tộc kia nhìn chàng, đều muốn tràn ra nước!
- Phải không?
Mục Vân khẽ cười nói:
- Nàng nói như vậy, ta chính là muốn tăng thêm sức lực, tranh thủ làm phò mã Chiêm tộc, tương lai đến tổ thần, còn không phải dễ dàng sao?
- Hì hì, vậy chàng đi đi, đường đường Mục Vân, đi làm phò mã của người ta, xem phụ thân chàng có đập gãy chân chàng hay không!
Nghe được lời này, Mục Vân mỉm cười.
Cùng với việc Mục Vân và Thẩm Tùng Phi giao chiến chấm dứt, tiếng nghị luận trong đám người càng ngày càng vang dội.
Uy danh của Thẩm Tùng Phi, ở toàn bộ Chân Vũ học viện, có thể nói là thuộc về cấp độ xuất sắc.
Mà lần này bị Mục Vân chém giết, đại biểu cho Thẩm Tùng Phi ngã xuống, thế nhưng, cũng đại biểu cho Mục Vân quật khởi.
Cảnh giới ngũ Phách Thần Hoàng, đã có được tu vi như thế, vậy đạt tới cảnh giới thất phách Thần Hoàng, chẳng phải càng thêm khủng bố sao?
Tuy nhiên, sự ồn ào hỗn loạn này không kéo dài lâu.
Một âm thanh trầm thấp vào lúc này vang lên.
- Im lặng!
Nương theo một đạo âm thanh kia vang lên, trên quảng trường thánh đồ, mấy đạo thân ảnh, phi nước đại mà đến.
Cầm đầu một người, chính là Vũ Đoạn Thiên.
Hôm nay Vũ Đoạn Thiên, một thân hắc bào, có chút uy nghiêm, hai tròng mắt hẹp dài, tản ra hàn quang nhàn nhạt, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cảnh giới ngũ hành Thần Chủ, đối với những đệ tử Thần Hoàng cảnh giới này mà nói, thật sự rất xa xôi.
Chỉ riêng thất phách Thần Hoàng, muốn đạt tới nhất hành Thần Chủ cảnh giới, chính là cần không ngừng tích lũy, đồng thời, mở lĩnh vực, cần Ngũ Hành thần bảo, hơn nữa lợi dụng thần bảo càng cường đại, Ngũ Hành lĩnh vực cũng càng cường đại.
Cho nên, cùng một cảnh giới Thần Chủ, có thể chênh lệch giữa hai bên, cũng rất lớn.
Phía sau Vũ Đoạn Thiên, Hình Thiên, Đinh Văn Uyên, Huyền Tử Bách ba vị phó viện trưởng, theo sát.
Mà làm cho Mục Vân kinh ngạc chính là, ở phía sau Huyền Tử Bách, Tuyết Trục Ảnh một thân võ phục màu đen, tóc dài buộc lên, có chút hiên ngang đứng ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận