Vô Thượng Thần Đế

Chương 3036: Đặc biệt cảm giác

Vừa rồi Mục Vân chém giết hai lão giả lục nguyên Thần Quân cảnh giới, cùng với Bạch Càn, cả tửu lâu, tất cả mọi người đều kinh hãi không thôi, nhưng hai người này, lại ngồi ngay ngắn, bất vi sở động.
Lão giả kia, một thân quần áo xám tro, hai mắt híp lại, thoạt nhìn giống như một người bình thường, trên người không có chút gợn sóng nào.
- Vũ lão, ngươi cảm giác người này thế nào?
Trước mặt lão giả kia, một nữ tử diệu linh, tư thái yểu điệu tinh tế, mặc váy dài màu đỏ nhạt, chân đạp giày trắng, tóc dài tản ra sau đầu, tay cầm chén rượu, làm cho người ta có một loại cảm giác tiểu thư khuê các điềm đạm tĩnh nhã.
- Ngũ Nguyên Thần Quân, dễ dàng chém giết cảnh giới Lục Nguyên Thần Quân, nhưng bằng điểm này, tiểu tử này, quả thật không tệ, so với những đệ tử tinh anh trong viện, mạnh hơn không ít.
- Ta nói không phải cái này.
Nữ tử Diệu Linh nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Vũ lão chẳng lẽ không có cảm giác được, trên người người này, có một loại cảm giác độc đáo?
- Cảm giác độc đáo?
Lão giả được xưng Vũ lão có chút buồn bực.
- Không sai, cảm giác độc đáo...
Nữ tử diệu linh nhẹ nhàng gật đầu, lập tức lại chậm rãi lắc đầu.
- Chẳng lẽ, là ta cảm giác sai rồi, không có khả năng...
Vũ lão giờ phút này cũng có chút không biết làm gì, vị tiểu thư trước mắt này, lai lịch không phải hắn có thể phỏng đoán, hắn chỉ cần thành thành thật thật đi theo phía sau là được.
- Vũ lão, giúp ta điều tra một chút người này đến từ đâu, xuất thân là gì, nếu là một mầm móng tốt, có thể lưu lại dùng.
- Vâng.
Vũ lão giờ phút này cung kính gật đầu, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Nhưng cả tửu lâu căn bản không có ai phát hiện ra.
Nữ tử diệu linh khẽ nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm:
- Mục Vân... Mục Vân, trên người ngươi, thật sự có một loại hương vị làm cho ta cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ, người Mục tộc, hiện tại đã bắt đầu đi ra hành động sao...
Mà giờ phút này, bên kia, bên trong phủ đệ Hắc gia thành Phong Vẫn Thành.
- Cha, ngài đã trở lại?
- Mục công tử đâu?
- Ở biệt viện.
Hắc Viễn gật gật đầu, muốn đi tới.
- Phụ thân, phụ thân, chờ một chút...
Hắc Viên Ngọc ngăn cản Hắc Viễn, nói:
- Hôm nay ở trong tửu lâu, Bạch Kiền kia tới tìm việc, bị Mục công tử giết!
- Giết?
Trong mắt Hắc Viễn, một tia tinh quang lóe ra, nói:
- Giết vừa đúng, Bạch gia, không có Bạch Tiến, cũng không cần thiết tồn tại!
Nghe được lời này, Hắc Viên Ngọc lập tức trong lòng có ngộ ra.
Hắc Viễn cước bộ rất nhanh, đi về phía biệt viện.
- Ngươi nói, mười ngày sau, lục đại tông môn tụ tập, dẫn người đi Thông Thiên Lĩnh.
Trong biệt viện, dưới lương đình, Mục Vân gật gật đầu.
- Xem ra, lục đại tông môn lần này có phát hiện.
- Đã như vậy, mười ngày sau xuất phát, ngươi thân là Phó đường chủ Tử Tiêu tông, có thể mang theo bao nhiêu người?
- Mười người.
Hắc Viễn gật đầu nói:
- Mục công tử các ngươi sáu người danh ngạch, ta đã chuẩn bị tốt, ta sẽ lại tìm bốn đệ tử trong Tử Tiêu tông, mười người các ngươi đi theo ta hành động là được!
- Tốt.
Hắc Viễn chắp tay nói:
- Lần này, tông chủ không có trách tội ta, cũng bởi vì chuyện Thông Thiên Lĩnh, nhưng tông chủ lại phái một vị đường chủ, đi tới Nam Trác Vực!
- Ai?
Khi nào hắn ta đi?
- Tên là Phó Viễn Hạm, cảnh giới Bát Nguyên Thần Quân, tối nay khởi hành.
Nghe được lời này, ánh mắt Mục Vân lóe lên.
- Nói đường đi của người này cho ta biết.
- Vâng.
Hắc Viễn biết, Mục Vân khẳng định muốn đi cướp giết.
- Mục công tử, Phó Viễn Hạm này, cảnh giới Bát Nguyên Thần Quân, chính là đường chủ mới thăng, lập công vội vàng, lần này một mình đi tới, tất có vạn toàn chuẩn bị, ta cùng ngươi cùng nhau đi.
- Không có vấn đề gì.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Một người như vậy, nếu ta không đối phó được, vậy cũng không cần phải nói diệt Tử Tiêu tông.
- Vâng.
Hắc Viễn không nói nhiều.
Chém giết Bạch Tiến, Mục Vân là ngũ nguyên Thần Quân cảnh giới, căn bản không có bao nhiêu khí lực.
Lần này đuổi giết Phó Viễn Hạm, chỉ sợ cũng sẽ không phải vấn đề.
- Như vậy, Mục công tử có thể chém giết Phó Viễn Hạm, Tử Tiêu tông này ít nhất bốn tháng thời gian, sẽ không đi tới Nam Trác Vực, bốn tháng này, tin tưởng lấy thực lực của công tử, hẳn là sẽ làm cho Tử Tiêu tông không cách nào bận tâm đến chuyện của Nam Trác Vực.
- Ừm.
- Ta sẽ đi tìm hiểu tin tức.
- Tốt.
Hắc Viễn nhất thời bận rộn.
Mục Vân giờ phút này duỗi người một cái, đứng dậy.
- Thế nào? Lại muốn đi khoe khoang?
Tiêu Doãn Nhi giờ phút này nhìn Mục Vân, mở miệng nói.
- Sao có thể gọi là khoe khoang chứ?
Mục Vân cười nói:
- Nếu để Phó Viễn Hạm này chạy đi, bên trong Nam Trác Vực, ai có thể chống lại? Lặng yên không một tiếng động giết hắn, Tử Tiêu tông không biết, việc này có thể thần không biết quỷ không hay!
- Ngươi xác định có thể?
- Hẳn là không có gì.
Mục Vân lại nói:
- Vừa vặn, có thể dựa vào tinh khí của người này, tiến hành tăng lên!
Tiêu Doãn Nhi không nói nhiều.
Ban đêm, từ từ đến.
Mục Vân đã khởi hành.
Trong đêm tối, đặc biệt yên tĩnh, tiếng bá bá bá xé gió lúc này đột nhiên vang lên.
Một đạo thân ảnh, giờ khắc này phi nước đại tốc độ cao trên không trung, từng đạo khí lưu cường hoành, trực tiếp bị bài xích ra.
Hưu...
Đang lúc này, phía dưới, giữa núi rừng, một đạo phá không đột nhiên vang lên.
Một đạo thân ảnh, lúc này trực tiếp đi ra.
Mà thân ảnh giữa không trung, lúc này tốc độ yếu bớt, nhất thời dừng người lại.
- Ai?
- Người giết ngươi.
Mục Vân giờ phút này, tay cầm Hư Linh Kiếm, nhìn bóng dáng đáp xuống, nhất thời xông ra ngoài.
Người này, chính là Phó Viễn Hạm.
Mục Vân trực tiếp lao ra.
Phó Viễn Hạm nhất thời cảm nhận được lực lượng trong thân thể Mục Vân.
- Ngũ Nguyên Thần Quân, mưu toan tập kích ta? Ta thấy ngươi là chán sống!
Phó Viễn Hạm hừ nói:
- Chẳng qua, ta vốn đi Nam Trác Vực làm việc, chỉ có cấp bậc phó đường chủ trong tông môn mới có tư cách biết. Ngươi ở chỗ này chờ ta, hiển nhiên, trong Tử Tiêu tông, có người của ngươi!
- Biết điều này, cũng không có ý nghĩa, ngươi đêm nay, phải chết không thể nghi ngờ!
Mục Vân trực tiếp ra tay.
- Tiểu tử, ngươi chỉ là ngũ nguyên Thần Quân cảnh giới, mưu toan giết ta? Quả thật là người si nói mộng.
Phó Viễn Hạm giờ phút này tay áo dài vung lên, cười xoẹt một tiếng, áo choàng phía sau, tùy tiện rung động, trực tiếp nổ thành mảnh nhỏ.
Dáng người hắn cường tráng, một thân quần áo bó sát sát người, hiện ra cơ bắp toàn thân từ trên xuống dưới.
- Lúc trước, Bạch Tiến cũng nói như vậy.
Mục Vân vung tay lên, một kiếm chém ra.
- Thái Dương Nhất Kiếm!
Âm thanh xuy xuy vang lên, trong bầu trời đêm, quang minh sáng chói, giống như như một vầng mặt trời, rơi xuống.
Thái Dương Nhất Kiếm, hào quang vạn trượng.
Trảm.
Một kiếm chém xuống, quang mang cực nóng, trực tiếp trùng kích về phía Phó Viễn Hạm.
- Cút đi.
Nhưng giờ phút này, Phó Viễn Hạm hét nhẹ một tiếng, hào quang cực nóng kia, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
- Tiểu tử, kiếm thuật của ngươi không tệ nha, đáng tiếc, gặp được ta.
Phó Viễn Hạm cười nhạo nói:
- Vật trong tay ta, tên là Bạo Thiên Chùy, chỗ cường hoành của chùy này, không phải ở công kích, mà là ở phòng ngự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận