Vô Thượng Thần Đế

Chương 1790: Ngươi quên một vấn đề

Sau khi tế đàn cao tốc xoay tròn, vách tường mở ra.
Người cầm Kim Tiên Lệnh tiến vào trong đó.
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân đã rõ, đi tới trước tế đàn.
Hẳn là trận pháp.
Mục Vân suy đoán, đi ra phía trước, nhìn tế đàn trước mắt.
Trận pháp gì?
Mục Vân không hiểu, bước vào bên dưới tế đàn.
Làm như thế rất nguy hiểm.
Nhưng bây giờ lại không thể không nếm thử.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân sải bước đi tới.
Đông...
Trong lúc này, trái tim hắn mãnh liệt nhảy lên.
Mục Vân một câu cũng không phát ra được.
Thùng thùng... Thùng thùng...
Kích thích mãnh liệt trong nháy mắt khiến cho mặt ngoài thân thể Mục Vân phun trào huyết mạch, cả khuôn mặt đỏ bừng như nhỏ máu, thân thể càng như bị no bạo, phồng lên.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng thấy hoảng.
Chuyện gì xảy ra?
Loại cảm giác này khiến cho huyết mạch bên trong thân thể hắn cơ hồ triệt để sôi trào.
Như nước sôi trong nồi sôi trào, nóng lên.
Hai mắt Mục Vân dần dần đỏ hồng, toàn thân cao thấp cả người mang theo ánh sáng mãnh liệt.
Ánh sáng nóng bỏng.
- Hô hô...
Thở hổn hển trầm thấp, Mục Vân nhìn thấy từ bên trên mặt đất dưới tế đàn kia có từng đạo ánh sáng đột nhiên bốc lên.
Mục Vân muốn ngăn cản, nhưng bây giờ căn bản không có cách nào ngăn cản.
Huyết mạch của hắn triệt để xao động, khiến cho toàn bộ thân thể hắn giờ này triệt để kéo căng, loại cảm giác này thực sự làm cho người ta rất không thoải mái.
Cả người Mục Vân xao động bất an.
Nháy mắt, từ trên mặt đất, tiếng tích táp vang lên, máu tươi dưới chân Mục Vân ngưng tụ thành một dòng sông, xuyên qua thân thể của hắn.
Những máu tươi kia không hiểu thấu xuất hiện, quấn quanh thân thể của hắn, để hắn không cách nào động đậy.
Từng giọt máu tươi chảy vào đến bên trong thân thể của hắn, tràn ngập huyết mạch cùng xương cốt của hắn.
Cảm giác cực nóng càng thêm mãnh liệt.
- Đáng chết!
Mục Vân hiểu rõ, đó căn bản không phải trận pháp, chính là một tế đàn quỷ dị.
Hắn mặc dù không biết những máu tươi này từ đâu mà tới. Thế nhưng mỗi một giọt tiến vào trong thân thể của hắn đều muốn xé rách thân thể hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, Mục Vân dần dần cảm giác được não hải trầm muộn.
- Quy Nhất, đây là vật gì?
Mục Vân khó nhọc hỏi.
- Ngươi nói là cái gì!
Quy Nhất không có vấn đề nói:
- Dù sao ngươi lại chết không được, sợ cái gì!
- Ta...
Mục Vân cắn răng nói:
- Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ ta thật muốn chết.
- Sao lại chết, ngươi lợi hại như vậy mà.
Quy Nhất lại cười hắc hắc nói:
- Yên tâm đi, nơi này không giết được ngươi.
- Ngươi thế nào...
Mục Vân còn chưa hỏi tới cùng, đột nhiên, hắn máu tươi táo bạo bên trong thân thể lúc này càng thêm táo bạo lên.
Nhưng trong khi càng thêm táo bạo, Mục Vân lại phát hiện, lần này, huyết mạch táo bạo là bởi vì những máu tươi xâm lấn đưa tới.
Nói đúng ra, là huyết mạch của hắn... Nổi giận.
Cảm giác được biến hóa như thế, Mục Vân cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Dần dần, huyết mạch của hắn giống như là một vị thần vô thượng, cảm nhận được sâu kiến đang miệt thị nó, nổi giận.
- Rống...
Cuối cùng phát ra một tiếng gào thét giống như người giống như thú, Mục Vân bước ra một bước.
Trong chốc lát, tư vị đau khổ toàn thân tiêu mất.
Huyết mạch của hắn bình ổn.
Thân thể Mục Vân hiện tại triệt để thư giãn, bất kỳ cảm giác gì cũng không có.
Cảm giác được điểm này, hô hấp Mục Vân trở nên vững vàng.
- Thật kỳ quái!
Cho tới bây giờ, Mục Vân cũng cảm giác rất cổ quái.
Mới vừa rồi còn thống khổ không thôi, nhưng bây giờ hết thảy đều bình tĩnh.
Thực sự quá kỳ quái.
- Thế nào?
Nhìn thấy Mục Vân biểu lộ bình ổn, Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Những đồ chơi nhỏ này làm sao có thể làm ngươi bị thương.
- Ta nói Quy Nhất đại lão gia, đến bây giờ, có thể đừng thừa nước đục thả câu, giải thích cho ta một hai hay không.
Mục Vân im lặng nói.
Gia hỏa này lúc nào mới không còn che giấu đây.
- Nhìn ngươi biết điều như vậy, ta nói cho ngươi biết.
Quy Nhất cười hắc hắc nói:
- Ngươi hãy nghe cho kỹ, tòa tế đàn này dùng máu tươi làm căn cơ, người tiến vào, máu tươi bên trong thân thể sẽ bị thôn phệ, chỉ là hữu hiệu đối với người khác, đối với ngươi thì chính là mưa bụi.
- Có ý gì?
- Ngươi ngốc à? Bởi vì huyết mạch của ngươi tu luyện đề thăng, cho nên chút thủ đoạn nhỏ này căn bản không tạo thành ảnh hưởng cho ngươi, hiện tại đã biết chưa?
Quy Nhất quát lớn:
- Thật sự ngu muội vô tri, sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ biết, huyết mạch lực lượng trong cơ thể ngươi sẽ mang cho ngươi chỗ tốt như thế nào.
- Chỗ tốt?
- Đúng, chỗ tốt!
Quy Nhất vô cùng xác định nói:
- Ngươi bây giờ không rõ, đến tương lai, ngươi sẽ biết.
- Ta...
Quy Nhất vừa dứt lời, Mục Vân thật không biết đến cùng nên phản bác như thế nào.
- Nói như vậy, huyết mạch lực lượng của bản thân kiếp trước của ta rất lợi hại? Đó có phải nói, thân phận kiếp trước của ta không đơn giản? Chẳng lẽ... Là thần, phải hay không?
Mục Vân thử dò xét.
Quy Nhất tựa hồ biết, thế nhưng lại không muốn nói cho hắn.
Đây mới là chỗ để Mục Vân khó hiểu nhất.
- Là... Ngươi...Ngu muội.
Quy Nhất hừ hừ nói:
- Nghĩ tìm được bí mật từ trên người ta, ngươi bỏ ý nghĩ này đi.
- Ta...
Mục Vân gãi đầu một cái, cuối cùng không lời nào để nói.
Miệng gia hỏa này từ trước đến đều rất kín.
- Ngươi bây giờ không phải muốn cứu người sao? Tranh thủ thời gian tìm người đi.
Quy Nhất nhịn không được thúc giục.
- Ta...
Mục Vân thật rất muốn mắng chửi người.
Kẻ già đời này quá khó chơi.
Lần lượt dò xét ý hắn, gia hỏa này chưa từng nói lời gì quan trọng.
Giờ phút này đứng ở bên dưới tế đàn, Mục Vân nhìn từng cỗ thi thể.
Dần dần, tìm tòi ra huyền diệu của tế đàn.
Từ vị trí trung ương hắn đứng dưới tế đàn có thể thấy rõ ràng, những thi thể treo trong tế đàn rất có quy tắc.
Cửu cửu Quy Nhất.
Mục Vân bỗng nhiên sáng tỏ, trong lòng đã có ý nghĩ.
Đứng ở dưới tế đàn, Mục Vân sải bước ra, liên tục đi ra bộ pháp ở bên dưới tế đàn.
Mà vị trí phía dưới tế đàn chỉ lớn như vậy, Mục Vân tới tới lui lui, hết thảy đạp chín bước.
Nhưng cuối cùng, lại trở về vị trí ban đầu của mình.
Thấy cảnh này, Mục Vân mỉm cười, bước ra một bước, rời khỏi tế đàn.
Tiếng tạch tạch tạch vang lên, ngay sau đó, mặt đất dưới tế đàn rạn nứt ra, xuất hiện một đạo thông đạo có thang gác.
- Vậy mà ở phía dưới.
Nhìn thấy thế, Mục Vân sững sờ.
Gia hỏa thiết kế tế đàn thật có đủ tâm cơ.
Thế mà thiết trí cửa ra vào ở nơi này.
Không nói hai lời, Mục Vân tiến vào bên trong thông đạo, đi xuống dưới.
Nhưng trong lòng Mục Vân vẫn còn nghi hoặc.
Nhìn điệu bộ này, Nhậm Cương Cương chưa từng xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cũng tìm được biện pháp tiến vào bên dưới tế đàn?
Chuyện này không có khả năng lắm.
Mục Vân rất không hiểu.
Thế nhưng tiến vào bên trong thông đạo, nhìn cảnh tượng trước mắt, Mục Vân hơi hơi giật mình.
Tiến vào phía dưới trăm mét đã đến dưới đáy, mà nơi này là một mảnh thiên địa rộng lớn.
Nhìn lại đầy khắp núi đồi đều là thảo nguyên xanh um. Gió thổi qua làm thảo nguyên đung đưa như hải dương.
Thấy cảnh này, Mục Vân triệt để sửng sốt.
Cái này... Quá huyền diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận