Vô Thượng Thần Đế

Chương 3284: Hết Lần Này Tới Lần Khác Nhịn Không Được.

Hám Trọng Hỏa bất ngờ nói:
- Gia gia ngài thần hồn nếu đã tồn tại, thì không có khả năng chết.
- Tôn nhi vì ngài tìm thân thể tốt hơn, để cho gia gia ngài, lại một lần nữa sống lại!
- Vô dụng.
Xích Sơn cười khổ nói:
- Chúng ta là những lão cổ xưa, năm đó giao thủ cùng Mục tộc thái tử, bị Xích Linh kia trói buộc, thần hồn cả đời bị dày vò, không có khả năng sống lại, nhưng cũng không có khả năng chết đi.
- Xích Linh kia, cực kỳ bá đạo, tổn thương đối với thần hồn, ngày càng tăng, chúng ta bất quá chỉ kéo dài hơi tàn, cũng sắp bỏ mình mà thôi.
- Chẳng qua, gia gia có thể ở giờ phút này nhìn thấy ngươi, cháu trai tốt của ta, cũng không uổng công ta mấy năm nay chịu khổ!
- Gia gia, sẽ không, nhất định có biện pháp.
Xiển Trọng Hỏa giờ phút này hai mắt đỏ ngầu, quát:
- Nếu Mục Vân kia làm, vậy để cho hắn trợ giúp ngài sống lại.
- Ừ?
Nghe được lời này, ánh mắt Hám Sơn chợt lóe.
- Gia gia, tên này, ở chỗ này.
Hám Trọng Hỏa lắc tay chỉ, chỉ về phía Mục Vân, quát:
- Hắn, chính là Thái tử Mục Tộc trọng sinh trở về!
Nghe được lời này, bàn tay Hám Sơn đột nhiên run lên.
- Không có khả năng.
Hám Sơn trịnh trọng nói:
- Năm đó, Mục tộc thái tử vì triệt để tiêu diệt chúng ta, hồn phách của mình bị thương nặng, làm sao có thể...
- Gia gia, thật sự là hắn.
Hám Trọng Hỏa giờ phút này chém đinh chặt sắt nói.
Nghe được lời này, ánh mắt Hám Sơn trực tiếp lướt về phía Mục Vân.
Giờ khắc này, Mục Vân nhìn bốn phương tám hướng, đến các loại tồn tại cổ quái, trong lòng không khỏi chua xót.
Năm đó...
Mình thật đúng là giết không ít người.
Những người này, không nghĩ tới, cư nhiên dùng một hình thức như vậy sống sót.
Mục Vân đột nhiên nghĩ đến, phó tộc trưởng Huyết tộc Huyết Linh Uyên trong Đồ Ma sơn, tựa hồ cũng như thế.
Trận chiến năm đó rốt cuộc là đánh thành bộ dáng gì?
Mục Vân giờ phút này, chỉ có thể âm thầm cười khổ.
Bây giờ, đây không phải thời điểm để nhớ lại quá khứ.
Những người này, hiển nhiên là bị thứ gì đó hấp dẫn tới.
Mà thứ này, không có gì ngoài ý muốn, hẳn là ở trong cổ bảo.
Chỉ là bọn họ không thu hoạch được gì, ngược lại Huyết Linh Tử, biến mất ở trong cổ bảo, không biết tung tích, hẳn là biết một thứ gì đó.
Hơn nữa, Xích Linh trong miệng những người này...
Trong lòng Mục Vân giờ phút này, luôn cảm giác, rất quen thuộc...
Nhưng trong lúc nhất thời, thủy chung không nghĩ ra, rốt cuộc là cái gì.
Lúc này, bốn người Huyết Nhiễm Sơn, Mộ Dung Dục, Thạch Long Hành, Hám Sơn, gắt gao nhìn chằm chằm Mục Vân.
Không chỉ có bốn người, những người khác nửa người nửa thú cổ quái khác, người bộ xương, người hủ nhục, cũng gắt gao nhìn chằm chằm Mục Vân.
Hiển nhiên, những người này đều bị Mục Vân giết chết.
Đường đường là Thái tử Mục tộc, Mục Vân cảm giác thật sâu, kiếp trước của mình thật đúng là... Sát phạt quyết đoán.
Những người này, một đám vô cùng hung ác, mình đắc tội cũng quá lợi hại một chút chứ?
- Mấy vị tiền bối, nói thật, người chết, thì nên ở chỗ của người chết.
Khóe miệng Mục Vân, chợt lóe lên một tia trêu chọc.
Những người này, nếu kiếp trước bị mình giết, vậy đủ để nói rõ, bọn họ tham dự hành động vây giết mình.
Hiện tại, thật sự là cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Chẳng qua mấy người này, rất rõ ràng, thực lực cùng tu vi, đều là cường đại nhất đẳng.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng, ngươi vẫn là Thái tử Mục tộc vạn năm trước sao?
- Hôm nay, chính là nơi ngươi táng thân.
- Lão phu hôm nay, tất báo huyết cừu.
Từng đạo thân ảnh, giờ phút này vây quanh, sát khí trong mắt, điên cuồng đến cực hạn.
- Đệ tử Hám tộc, theo ta giết ra.
- Đệ tử Thạch tộc, làm thịt Mục Vân.
- Đệ tử Mộ Dung tộc, xuống tay, không cần lưu tình.
Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Hàm, Hám Trọng Hỏa, Thạch Phá Phong ba người, cũng trực tiếp quát.
Lần này, nhân vật cấp bậc lão tổ sau lưng xuất hiện, mấy người hoàn toàn phẫn nộ.
Tổ tiên của bọn họ, bị Mục Vân tra tấn thành bộ dáng người không người quỷ không quỷ như bây giờ, Mục Vân, nhất định phải trả giá đắt.
- Muốn đến, cùng tiến lên là được rồi.
Mục Vân bây giờ đạt tới cảnh giới tứ hành Thần Chủ, hắn có tự tin, trừ phi đối thủ cấp bậc Tổ Thần, nếu không, muốn giết hắn, vạn nan.
Những người này, cho dù là cấp bậc đỉnh cấp Thần Chủ cường hoành, cũng đừng hòng lấy được chỗ tốt trong tay hắn.
- Hắc hắc, Huyết Nhiễm Sơn, các ngươi có phải quên chuyện gì không?
Mà lúc này, một thanh trường kiếm đột nhiên lơ lửng mà đến, âm thanh cười hì hì, đột nhiên vang lên.
- Ngươi...... Cốc Thanh Tùng.
Nghe được một tiếng quát to này, vẻ mặt bốn vị quỷ nhân giờ phút này đều khẽ biến.
Cốc Thanh Tùng.
Giữa hai hàng lông mày Mục Vân xuất hiện một tia ảm đạm, nhìn trường kiếm lơ lửng kia, gương mặt xuất hiện vẻ nhớ lại.
- Hắc hắc, ta còn tưởng rằng, tên của ta bị người ta quên rồi.
Trường kiếm kia chợt lóe ra ánh sáng một đạo thân ảnh từ trong trường kiếm xuất hiện, chẳng qua, một đạo thân ảnh kia, hư ảo phiêu linh, cũng không phải thật sự.
- Tham kiến điện hạ.
Hư Ảnh quỳ một gối xuống đất, thần thái nghiêm trang.
- Cốc Thanh Tùng...
Mục Vân thì thào thì thầm.
Huyền Thiên Vạn Sĩ, tứ đại đội trưởng Cốc Thanh Tùng đã chết kia.
Trong lúc bất giác, trong lòng Mục Vân xuất hiện một chút đau thương.
Sắc mặt lúc này nặng nề, hai mắt lại mơ hồ có nước mắt muốn tràn ra.
- Điện hạ.
Cốc Thanh Tùng giờ phút này lại hô một tiếng, vẻ mặt trịnh trọng.
- Nhịn không được...
Mục Vân cười khổ một tiếng, nhắm hai mắt lại, lập tức mở ra, nhưng một đôi mắt lại phiếm hồng.
Hắn cũng không muốn khóc, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Cốc Thanh Tùng, đáy lòng chua xót, tuyến lệ căn bản không bị khống chế.
- Không có gì, điện hạ!
Cốc Thanh Tùng bình tĩnh nói:
- Điện hạ không phải cũng như vậy sao? Tuy rằng trọng sinh, nhưng kiếp này, làm sao không phải là mấy phen sinh tử?
- Ừm.
- Ha ha, đúng rồi, điện hạ, sau khi chúng ta chết, còn có thể làm việc trâu ngựa vì điện hạ, đó mới là đại khoái nhân tâm! Ha ha...
Đột nhiên, một tiếng cười ha ha vang lên.
Phương xa, hơn trăm thân ảnh, giờ phút này nhất nhất mà đến.
Hai người cầm đầu, đều là bạch cốt bạch nhục, thân thể trên dưới, dưới quần áo rách nát, thậm chí ngay cả phủ tạng cũng có thể nhìn thấy.
- Chúc Khoát tham kiến điện hạ.
- Chúc Sanh tham kiến điện hạ.
Hai đạo thân ảnh, dập lạy trên mặt đất.
- Huyền Thiên Sĩ cung nghênh điện hạ trở về.
Bóng dáng rắc rắc, hơn trăm đạo, giờ phút này bái lạy trên mặt đất.
Bọn họ có chút đã hóa thành hài cốt, một ít chỉ còn lại có một bộ da, thoạt nhìn, thật sự không thể xưng là hình người.
Một màn này xuất hiện, Mục Vân giờ phút này, nước mắt rốt cục nhịn không được.
Đáy lòng hắn không chỉ một lần tự nói với mình, lúc này, cũng không phải lúc các khóc như đàn bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận