Vô Thượng Thần Đế

Chương 3595: Thăng cấp Thánh Nhân (2)

- Một con kiến hôi phàm phu, không biết trời cao đất dày.
Đoàn Thiên Nhai lắc đầu, nói:
- Đích xác, Thánh Nhân trung vị cảnh bình thường, cũng không phải địch thủ của ngươi, nhưng ta là dong binh số một Tam Nguyên giới, ta đã từng là cao thủ Đại Thánh, Đại Thánh uy nghiêm, tuyệt không phải ngươi' có thể tưởng tượng, ta hôm nay sẽ để cho ngươi nhìn, Đại Thánh lợi hại ra sao!
Đoàn Thiên Nhai nắm chặt nắm tay, dung nham trọng giáp của hắn, bắt đầu toát ra kim quang rực rỡ, trong khoảnh khắc, trọng giáp của hắn hóa thành kim giáp, trên mỗi một mảnh giáp, đều lưu chuyển quang huy mênh mông.
- Đại Thánh Kim Thân, hàng lâm.
Đoàn Thiên Nhai quát to một tiếng, cả người hắn, kim quang lóng lánh, khí tức không ngừng tăng vọt, trong nháy mắt, lại bước vào Thánh Nhân đại vị cảnh.
Sắc mặt Mục Vân khẽ biến, hiện tại Đoàn Thiên Nhai, không còn là Thánh Nhân trung vị cảnh, mà là xông vào đại vị cảnh.
- Ta đã từng là Đại Thánh cao cao tại thượng, tuy rằng, tu vi của ta ngã xuống, nhưng đại thánh kim thân của ta, vẫn tồn tại, ta hôm nay sẽ để cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Ánh mắt Đoàn Thiên Nhai lộ ra tia sắc bén, hiện tại hắn mở ra Đại Thánh Kim Thân, tu vi tăng vọt, bước vào Thánh Nhân đại vị cảnh, quả thực cường hãn đến vô pháp vô thiên.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, nếu Đoàn Thiên Nhai chỉ là Thánh Nhân trung vị cảnh, hắn còn có thể dễ dàng đối phó, nhưng giờ phút này, Đoàn Thiên Nhai đã mở ra Đại Thánh Kim Thân, xông vào Đại Vị Cảnh, cái này tương đối khó giải quyết.
Xoạt...
Mục Vân đồng loạt xuất ra thất kiếm, tiên phát chế nhân, hướng Đoàn Thiên Nhai giết tới.
Đoàn Thiên Nhai cười lạnh, thân thể đột nhiên bất động, đứng tại chỗ.
Thất kiếm của Mục Vân điên cuồng trảm, hung hăng bổ vào trên người hắn, chỉ nghe một hồi tiếng leng keng dày đặc vang lên, hỏa tinh văng khắp nơi, Đoàn Thiên Nhai lại không tổn hao gì.
- Ha ha ha, đại thánh kim thân của ta, kim cương không xấu, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, ngươi đừng lãng phí khí lực, ngoan ngoãn chịu chết đi.
Đoàn Thiên Nhai ngửa mặt lên trời cười to, hắn mở đại thánh kim thân, quả thực là tồn tại kim cương bất tồi, Mục Vân dùng thất kiếm cuồng chém qua, cư nhiên không thương tổn được một sợi tóc của hắn.
Hắn cầm cự kiếm dung nham lên, hung hăng bổ một cái, trực tiếp đánh lui Mục Vân.
Sắc mặt Mục Vân trầm xuống, đại thánh kim thân này, quả nhiên cường hãn, chỉ dựa vào man lực, tuyệt không cách nào đánh tan.
- Hủ Thi ngọc bội.
Mục Vân không chút hoang mang, trực tiếp tế xuất Hủ Thi ngọc bội, từng cỗ khí tức mục nát rách nát điên cuồng hướng Đoàn Thiên Nhai đánh tới.
- Vô dụng, đại thánh kim thân của ta, kiên cố như kim cương, há có thể phá vỡ được?
Đoàn Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, trực tiếp nghênh đón khí tức nguyền rủa của Hủ Thi ngọc bội, cuồng vọng xông lên.
Quả nhiên, dưới sự thủ hộ của Đại Thánh Kim Thân, Đoàn Thiên Nhai giống như chiến thần, không bị chút tổn thương nào, trực tiếp xông tới, hung hăng một kiếm chém về phía Mục Vân.
- Hủ Thi ngọc bội vô dụng, thử lại cái này được không?
Mục Vân vẻ mặt trấn định, trực tiếp tế xuất Thiên Nguyên Kính.
- Ta nói rồi, vô dụng, Thiên Nguyên kính của ngươi chỉ có nửa mảnh, chiếu không ra tâm ma của ta.
Đoàn Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, không có chút sợ hãi nào.
Quả nhiên, ánh sáng Thiên Nguyên kính chiếu xuống, cũng không có chiếu ra tâm ma của hắn, đại thánh kim thân của hắn, ngay cả Thiên Nguyên Kính cũng có thể ngăn trở.
Đoạn Thiên Nhai cầm cự kiếm lên, lăng không bổ xuống đầu Mục Vân.
Nhưng kiếm đến nửa đường, hắn bỗng nhiên cảm giác bàn tay có chút ngứa ngáy.
Cúi đầu nhìn, Đoàn Thiên Nhai phát hiện một màn kinh khủng, bàn tay của hắn, làn da đã bắt đầu thối rữa, hơn nữa cỗ dấu hiệu mưng mủ này còn đang điên cuồng lan tràn, trong nháy mắt, cánh tay hắn đều đỏ lên sưng lên, chảy ra mủ.
- Tâm ma? Tâm ma từ đâu tới?
Đoàn Thiên Nhai kinh hãi thất sắc, cảm thấy nội tâm một mảnh hỗn loạn, tâm ma không ngừng toát ra, tựa như giòi trùng ruồi, liều mạng bò tới tứ chi bách hài, thậm chí còn có tâm ma chui vào tận xương tủy, đau đến mồ hôi lạnh của hắn đều toát ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn, thấy được một màn quỷ dị.
Thiên Nguyên kính chính khí mênh mông, cư nhiên liên hợp lại cùng Hủ Thi ngọc bội, thiên quang thi khí, dung hợp thành một thể, giống như là một vầng trăng khuyết bao trùm.
Hai tay Mục Vân bóp quyết, khống chế Thiên Nguyên Kính cùng Hủ Thi ngọc bội, chính khí tà khí dung hợp, phát ra từng đạo thi khí phát ra tinh mang, không ngừng chiếu rọi Đoạn Thiên Nhai.
Vô luận là Thiên Nguyên Kính, hay là Hủ Thi ngọc bội, đều không thể phá vỡ Đại Thánh Kim Thân của Đoàn Thiên Nhai, nhưng hai thứ liên hợp lại, chính tà nhất thể, nhất thời bộc phát ra uy lực khủng bố.
- Không tốt!
Đoàn Thiên Nhai thần sắc đại biến, không nghĩ tới Đại Thánh Kim Thân cư nhiên sẽ bị phá vỡ, hắn kinh hãi, lập tức xoay người chạy trốn, nếu không, đợi đến khi tâm ma phát tác, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Kiếm thất, định!
Mục Vân búng tay, tử kiếm bắn ra, một cỗ tử quang mờ mịt tràn ngập ra, chiếu xạ trên người Đoàn Thiên Nhai.
Thân thể Đoàn Thiên Nhai lập tức cứng ngắc, dừng lại tại chỗ.
Mục Vân nhân cơ hội này, một kiếm nổi giận chém ra, hung hăng chém lên cổ Đoàn Thiên Nhai.
Rột...
Một kiếm đứt đầu.
Máu tươi bắn tung tóe.
- Trục Tinh, Huyễn Nguyệt, Tàn Dương, báo thù cho ta! Người giết ta là Mục Vân! Các ngươi nhất định phải báo thù cho ta!
Dầu Đoàn Thiên Nhai lăn xuống đất, cư nhiên còn có thể nói chuyện, hắn nghiến răng nghiến lợi, liều mạng giận dữ hô, phát ra gầm thét bi phẫn, sau đó tức chết mất mạng, hai mắt vẫn trợn tròn như cũ, chết không nhắm mắt.
Xa xa, trong một mảnh phế tích, ba người ăn mặc phong cách dong binh, bỗng nhiên dừng bước, trên mặt đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.
- Lão đại chết rồi.
- Làm sao có thể, lão đại là dong binh số một Tam Nguyên giới, đã từng là Đại Thánh cường giả, hắn làm sao có thể chết?
- Mục Vân! Là Mục Vân giết lão đại.
Ba người vẻ mặt bi phẫn.
- Đi, chúng ta lập tức rời khỏi phế tích thượng cổ.
- Đi Thiên Độc Cấm Địa.
- Giết Mục Vân, thay lão đại báo thù.
......
Thiên độc cấm địa, tầng trên cùng của Thiên Độc Cổ Tháp.
Mục Vân giết Đoàn Thiên Nhai, trong bóng tối, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm.
- Có người muốn giết ta.
Mục Vân nhíu nhíu mày, sau khi hắn thăng cấp cảnh giới Thánh Nhân, có thể bắt được khí tức cát hung trong bóng tối, nếu có người muốn giết hắn, hắn có thể bắt được sát khí.
Đây là sự lợi hại của thánh vị.
Dự đoán được cát hung, bắt sát khí, như vậy, có thể chuẩn bị sẵn sàng trước, xung cát tránh hung.
Nghe nói một ít cao thủ đứng đầu, còn có thể chuẩn xác bắt được nguồn gốc sát khí, mặc dù địch nhân ở xa ức vạn dặm, cũng có thể tập trung vị trí địch nhân.
Loại cảnh giới này, thật sự thần kỳ.
Mục Vân còn chưa đạt tới, cảnh giới hiện tại của hắn, không thần kỳ như vậy, nhưng cũng có thể mơ hồ bắt được sát khí, biết có người muốn giết mình, về phần vị trí cụ thể của địch nhân, cũng không rõ ràng lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận