Vô Thượng Thần Đế

Chương 2324: Sinh là Vân nhân, chết là Vân hồn

- Thế nào? Ngươi muốn động thủ với ta?
Mục Thiên Mân chế giễu:
- Dường như vạn năm trước, ngươi không phải là đối thủ của ta, bây giờ, ngươi còn muốn thử sao?
- Ngươi......
- Thiên Thương!
Trong lúc hai người giương cung bạt kiếm, một tiếng quát to đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh xuất hiện trên thạch đài.
Người tới một thân trường sam màu đen, bên hông buộc một đai lưng màu đen, dáng người thon dài, khí vũ hiên ngang, cũng là một nam tử tuấn tú nhất đẳng.
- Mạnh cô nương!
Người này hạ thân xuống, nhìn Mạnh Tử Mặc, chắp tay nói:
- Không biết lần này, là ai?
- Thiên Kiếm Tử đời thứ tư của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn Mục Vân, người này lúc ở hạ giới làm ra rất nhiều chuyện cực kỳ tương tự với chủ nhân trước đây của các ngươi, hiện tại Vân Vực bị Cửu Nguyên Vực cùng Triệu vực quấn lấy, ta thật sự không thoát thân được, cho nên hy vọng ngươi có thể làm việc này.
- Tốt, việc này ta sẽ nhận, nhất định toàn lực ứng phó.
Thân ảnh xuất hiện, gật đầu nói.
- Thiên Ca!
Nghe được lời này, Mục Thiên nóng nảy.
- Được rồi!
Mục Thiên Ca thản nhiên đáp lại, nhìn Mạnh Tử Mặc, lần nữa nói:
- Đã như vậy, Mạnh tiên tử, cáo từ!
- Cáo từ!
Dứt lời, Mạnh Tử Mặc rời khỏi sơn cốc, cả sơn cốc lần thứ hai khôi phục lại bầu không khí khiến người ta cảm giác u ám.
Mục Thiên ước khó hiểu nhìn Mục Thiên Ca, nói:
- Nhiều năm như vậy, sự thất vọng của ngươi còn chưa đủ sao?
- Đủ rồi.
Mục Thiên Ca đáp lại:
- Nhưng vậy thì sao? Mặc dù là Mạnh Tử Mặc đến một trăm lần, một ngàn lần, cho dù chỉ muốn đùa giỡn ta, ta cũng muốn đi nghiệm chứng, nghiệm chứng người nàng điều tra kia rốt cuộc có phải Mục Vân hay không, có phải là chủ nhân của chúng ta hay không.
- Ngươi chẳng lẽ quên mất lời thề của Vân Vệ?
- Ta đương nhiên không quên, sinh là Mục Vân chi vệ, chết làm Mục Vân chi linh.
Mục Thiên Thương quát:
- Ta nhớ kỹ, nhớ kỹ ân của một cái bánh kia, nhớ kỹ ân tình kiếp này, hiện tại để cho ta vì hắn mà chết, không chút do dự, không oán không hối hận.
- Đã như vậy, đã có khả năng, vì sao chúng ta không đi điều tra?
- Ta đương nhiên muốn đi điều tra.
Mục Thiên Thương một lần nữa quát:
- Nhưng ta đã thất vọng hết lần này đến lần khác, ngươi biết không? Mỗi lần thất vọng, chính là tăng thêm hối hận của ta, giờ khắc này, trong lòng tràn đầy thê lương, mỗi một lần đều giống như một thanh đao khắc ở trong lòng ta, năm đó, nếu không phải ngươi ta thất trách, chết tiệt chính là chúng ta, sẽ không phải là hắn, hắn hiện tại vẫn là Minh chủ Vân Minh, nói không chừng đã là Tiên Đế.
Vừa nghe lời này, Mục Thiên Ca cũng là thần sắc ảm đạm.
Mục Thiên Thương hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, nói:
- Khi nào khởi hành, thông báo cho ta là được.
- Ừm.
Dứt lời, Mục Thiên Mân xoay người rời đi, Mục Thiên Ca nhìn giữa không trung, thật lâu không nói.
Suy nghĩ giống như trở lại trước kia, khi đó hắn chỉ là một đệ tử gia tộc trời sinh phế mạch, ở trong Tiên giới, bị gia tộc phỉ nhổ, bị mọi người khinh thường.
Hắn cơ hồ là chết đói ở ven đường, nhưng khi đó, một thân ảnh đi ngang qua, nhìn thấy hắn.
Trong tiên giới lạnh lùng kia, không ai chú ý đến sự biến mất của một sinh mệnh.
Nhưng hắn lại chú ý.
Tình tiết rất cũ kỷ, được hắn cứu, không chết đói.
Từ đó về sau đi theo Mục Vân, mãi cho đến bây giờ, Mục Vân truyền thụ công pháp cho hắn, truyền thụ bí quyết tu luyện cho hắn.
Thẳng đến một ngày, Mục Vân trở thành Minh chủ Vân Minh, chủ nhân một vực, hắn vẫn đi theo.
Chuyện nguy hiểm đến tính mạng, Mục Vân không cho hắn làm, mà tự mình động thủ, mỗi một lần thám hiểm, Mục Vân luôn là người đầu tiên ở phía trước.
Người như vậy, rất dễ dàng làm cho người ta tôn kính, để cho người đi theo, làm cho người ta nguyện ý vì vậy mà dâng hiến sinh mệnh.
Đột nhiên một ngày nọ, Mục Vân nói với hắn.
- Ngươi nhìn, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn này có Thiên Kiếm Vệ, Triệu tộc có Mệnh Vẫn Ti, ta thân là Minh chủ Vân Minh, bên người sao có thể không có tử sĩ đúng không?-
Mục Thiên Ca đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, bộ dáng của Mục Vân lúc ấy tiện tiện, nhưng rất làm cho người ta thoải mái.
- Cho nên ta dự định thành lập một đội ngũ, đội ngũ mạnh nhất Tiên giới, đội ngũ không người nào ngăn cản, gọi là Vân Vệ, Vân Vệ này, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Mục Vân ta.
- Mục Thiên Ca ngươi làm đội trưởng vệ đội, một mình ngươi quản không được, Mục Thiên Thương cũng làm đội trưởng.
- Hai người các ngươi, một người trầm ổn, một người tính tình nóng nảy, vừa hay, từ nay về sau, Mục Vân ta đi đâu thị sát, mang theo một đội Vân Vệ rầm rầm rộ rộ, có nguy hiểm, không cần ta ra tay, các ngươi lên, ta ở phía sau, ngẫm lại đều cảm giác rất uy phong.
Kết quả là, Vân Vệ được thành lập, hắn trở thành đội trưởng.
Vân Vệ Vân Minh làm cho cả tiên giới, ngay cả thập đại tiên vương cũng có chút kiêng kỵ, cũng bởi vì Mục Vân chỉ muốn đùa giỡn uy phong, cứ như vậy thành lập.
Thế nhưng, Mục Vân chưa bao giờ dùng bọn họ để đùa giỡn uy phong.
Biết rõ là chết, một mình đi tới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, biết rõ là chết, một mình đi cướp đoạt Tru Tiên Đồ.
Tất cả những chuyện này, đều do Mục Vân tự chủ trương, chưa từng hỏi qua bọn họ có sợ chết hay không, có nguyện ý cùng hắn chết hay không.
- Ngươi a ngươi...
Mục Thiên Ca lẩm bẩm:
- Ngươi luôn như vậy, chuyện gì, như thế nào, cho dù ngươi là một trong thập đại Tiên Vương thì thế nào? Không phải đã chết sao? Tại sao lại thích cậy mạnh như vậy?
Mục Thiên Ca nở nụ cười, nhưng vừa cười lại khóc.
- Ngươi luôn luôn như thế, ngươi như vậy... Như vậy... Để cho đám Vân Vệ như chúng ta, làm sao đùa giỡn uy phong đây...
Những giọt nước mắt trôi qua trong gió.
Bên trong Vân Vực, muốn tìm lại vương giả ngày xưa đâu chỉ có Mạnh Tử Mặc, Hác Đằng Phi bọn họ, Vân Vệ càng như thế.
Tiên giới này đã vạn năm qua chưa từng nghe qua uy danh của Vân Vệ.
Thời gian đã lâu như vậy.
Mục Thiên Ca vung tay lên, tiếng gió gào thét, từng đạo thân ảnh xuất hiện trước người.
- Vân Vệ ở đâu?
- Ở đây!
Tiếng gào thét vang lên, trong sơn cốc, từng tiếng đáp lại vang lên, tiếng chấn động sơn cốc.
- Chủ nhân của các ngươi là ai?
- Mục Vân!
- Tốt!
Mục Thiên Ca vung tay lên, quát:
- Vân Vệ không chết, sinh sinh bất diệt, con đường tìm kiếm chủ nhân không thể dừng lại, lần này nhận được tin tức, trong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Thiên Kiếm Tử đời thứ tư Mục Vân có thể là chủ nhân của chúng ta, hắn có thể không chết, chỉ là chuyển thế trọng sinh.
Mục Thiên Ca gầm gừ nói:
- Chúng ta nên làm gì?
Bá bá bá......
Nhất thời, tất cả Vân Vệ đặt một tay ở phía trước, nắm tay nắm chặt, va vào ngực, một tay ở phía sau, dáng người cao ngất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận