Vô Thượng Thần Đế

Chương 996: Ngũ Hành Hóa Vũ (2)

Bất kỳ nhìn thế nào, đây đều giống như một cái bẫy.
- Đến rồi thì cần gì phải đi?
Nhìn Thạch Hiên Vũ, Thanh Y vừa xuất thủ cười một cách đương nhiên.
- Mộc Thanh Y, tốt xấu gì ngươi trước kia cũng là đệ tử Thần Mộc tông, Thần Mộc tông ngươi cùng ta Tiên Nham các quan hệ không tệ, ngươi...
- Kết nối quan hệ với ta?
Mộc Thanh Y ha ha cười lạnh:
- Thạch Hiên Vũ, Thần Mộc tông cùng Tiên Nham các quan hệ không tệ, có quan hệ gì với Thanh Y ta? Hiện tại, ta là hạch tâm đệ tử Ngũ Hành thiên phủ.
- Đáng chết!
Thạch Hiên Vũ không biết, vì cái gì mỗi một thiên tài ngũ đại thế lực tiến vào Ngũ Hành thiên phủ đều mang theo oán niệm mãnh liệt đối với tông môn mình, càng căm hận hảo hữu ngày xưa không thể rút đao khiêu chiến.
Đây quả thực không thể tưởng tượng.
Thế nhưng mấy ngàn năm qua, tựa hồ mỗi một thiên tài đến bên trong Ngũ Hành thiên phủ đều căm thù cũ tông môn của mình đến tận xương tuỷ.
- Giết hắn!
Nhìn Thạch Hiên Vũ, Ngũ Hành Hóa Vũ lạnh nhạt nói:
- Người này để lộ tin tức, rất không ổn.
- Ừm!
Thanh Y cùng Thác Bạt Sơn hai người tiến lên, một trái một phải vây Thạch Hiên Vũ vào giữa.
- Đáng chết!
Nhìn thấy cảnh này, Thạch Hiên Vũ biết mình dữ nhiều lành ít.
Nhưng mười mấy tên hạch tâm đệ tử đi theo sau lưng hắn càng không có khả năng sống sót.
- Các vị, hôm nay Thạch Hiên Vũ ta xin lỗi các ngươi!
Thạch Hiên Vũ quát một tiếng, muốn giết ra.
- Chậc chậc... Thật náo nhiệt, thật nóng nháo, không biết ta có đi lộn vào chỗ nào hay không?!
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, một tiếng chậc chậc trêu tức đột nhiên vang lên.
Nhìn một thân ảnh kia, Hỏa Vũ Phượng miệng ô ô ô phát ra tiếng trầm đục, căn bản nghe không ra nàng đang gọi cái gì.
- Mục Vân!
Nhìn một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, Ngũ Hành Hóa Vũ nhíu mày, chỉ là dần dần, trên mặt lại lộ ra tiếu dung.
- Hỏa sư muội, ngươi ở nơi đó lải nhải cái gì, một câu cũng nghe không rõ chứ!
Hai tay Mục Vân chắp ra sau, dạo bước mà tới.
Nhìn thấy dáng vẻ Mục Vân nói đùa, đáy lòng Hỏa Vũ Phượng lại càng mắng to Mục Vân.
Tên ngốc này, thấy không rõ tình thế sao?
Lúc này, còn đi về bên này, quả thực tự tìm đường chết.
Nhìn thấy Mục Vân đi tới, ý cười trong mắt Ngũ Hành Hóa Vũ càng sâu.
Kẻ này, có thể nói là không biết sống chết!
- Mục Vân, lừng lẫy nổi danh, như sấm bên tai, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!
Ngũ Hành Hóa Vũ nhìn Mục Vân, ha ha cười nói:
- Một năm gần đây, toàn bộ Ngũ Hành tiểu thế giới, thế nhưng khắp nơi đều đang nói, Hỏa Hành sơn sinh ra một tuyệt đỉnh thiên tài, yêu nghiệt không thôi, ngắn ngủi không đến thời gian một năm, nghe nói từ Niết Bàn cảnh, một đường hát vang tiến mạnh, đến Vũ Tiên cảnh cửu trọng, tốc độ tăng tu vi bực này, quả thực có thể xưng tuyệt thế chi tài.
- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc ngươi là đệ tử Hỏa Hành sơn, nếu như ngươi là đệ tử Ngũ Hành thiên phủ ta, thiên phú của ngươi, tất nhiên sẽ đạt được mở rộng càng lớn.
- Mục Vân, không bằng gia nhập vào Ngũ Hành thiên phủ ta, như thế nào?
Nhìn Ngũ Hành Hóa Vũ bộ dáng nghiêm túc, Mục Vân lắc đầu.
- Ngũ Hành thiên phủ đặc biệt thu ngươi, ngươi chẳng lẽ không nguyện ý?
Nhìn thấy Mục Vân lắc đầu, Ngũ Hành Hóa Vũ kinh ngạc hỏi.
- Ngũ Hành thiên phủ có cái gì sao?
Mục Vân càng kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ, Ngũ Hành thiên phủ chỉ toàn bồi dưỡng ra thể loại vong ân phụ nghĩa, nhã nhặn bại hoại, ta còn muốn chui vào, phủ thêm cho mình một tầng da bạch nhãn lang?
Nghe đến lời này, sắc mặt Ngũ Hành Hóa Vũ muốn bao nhiêu khó coi, liền có bấy nhiêu khó coi.
Hắn nể mặt Mục Vân, thế nhưng Mục Vân lại ngược lại trả về một bạt tay, căn bản không cho hắn mặt mũi.
- Nghe nói Mục Vân thiếu hiệp một thân thiên hỏa, xuất thần nhập hóa, vừa hay, ta đến lĩnh giáo một phen.
Thác Bạt Sơn cười lạnh một tiếng, bước ra một bước.
- Tốt, cho ngươi cơ hội lĩnh giáo.
Thác Bạt Sơn cũng là Vũ Tiên cảnh cửu trọng, mà lại là kim thổ song tu, thân thể đương nhiên vô cùng cứng rắn.
Mục Vân mỉm cười, bước ra một bước.
Đông!
Tiếng trầm muộn bạo phát ra từ bên trong cơ thể Thác Bạt Sơn, hai tay giống như kìm sắt, Thác Bạt Sơn lao thẳng tới Mục Vân.
- Chi có chút ấy lực lượng thôi sao?
Nhìn thấy Thác Bạt Sơn vọt tới, Mục Vân vỗ ra một chưởng.
Phần Thiên Nhất Chưởng!
Chưởng ấn từ đầu chí cuối ngưng tụ trước mặt Mục Vân, chưởng ấn lao thẳng tới Thác Bạt Sơn, thanh thế kinh người.
Oanh...
Trầm muộn tiếng vang lên, phía dưới một chưởng này của Mục Vân, thân thể Thác Bạt Sơn giống như sét đánh, ngực nổ tung một đạo huyết vụ.
Mặt ngoài da của hắn xuất hiện một đạo chưởng ấn huyết hồng, tiếng phốc phốc phốc phốc từ bộ ngực hắn truyền ra, máu tươi không cầm được chảy ra.
- Yếu, thực sự quá yếu!
Mục Vân dựng thẳng ngón giữa, lắc đầu nói:
- Nếu như ngươi chỉ có chút thực lực ấy, kia cũng đừng kêu rầm rĩ cảm thụ thực lực của ta mạnh yếu.
- Lại đến!
Giờ phút này, Thác Bạt Sơn nào sẽ khuất phục.
Quát khẽ một tiếng, xuất thủ lần nữa.
Một tay màu vàng sáng, một tay màu kim hoàng hai bàn tay giờ phút này thi triển ra hai môn võ kỹ, Thác Bạt Sơn lần nữa phóng tới Mục Vân.
- Nói ngươi yếu, ngươi không tin?
Mục Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn Thác Bạt Sơn, một bàn tay đánh ra.
Bộp một tiếng vang lên, Thác Bạt Sơn căn bản không có kịp phản ứng, trên mặt đã hung hăng chịu Mục Vân đánh một bàn tay, một nửa gương mặt đỏ lên, cả người càng đứng tại chỗ, suy nghĩ xuất thần.
- Ta không tin!
Thấy cảnh này, Thác Bạt Sơn kinh ngạc đến ngây người.
Thân thể của hắn bởi vì tu luyện võ kỹ luyện thể, có thể nói cứng rắn vô cùng, cho dù tông môn trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên cảnh thập trọng cũng rất khó lưu lại vết thương.
Bất kể công kích hay phòng ngự, Thác Bạt Sơn đều cường hãn như thế, thế nhưng giờ khắc này lại bị Mục Vân liên tiếp đánh lui.
Càng đáng giận là, hắn căn bản không thấy rõ Mục Vân xuất thủ như thế nào.
- Ta đến giúp ngươi!
Thanh Y giờ phút này cũng nhìn ra Mục Vân quỷ dị.
Tay ngọc nhô ra, cây rừng đầy trời chen chúc hội tụ đến Mục Vân.
- Không phải ngươi biết ta có thiên hỏa sao?
Nhìn Thanh Y, Mục Vân cười nói.
- Ngươi dù cho có thiên hỏa lại như thế nào?
Bên trong mị nhãn Thanh Y mang theo vẻ đắc ý, nói:
- Bên trong mộc thuộc tính của ta mang theo thủy nguyên tố, cho dù ngươi có thiên hỏa...
Bên này, Thanh Y còn chưa nói xong, Tử Liên Yêu Hỏa đã lóe sáng.
Bát Hoang Hỏa Long Ngâm xuất hiện, chín đầu Hỏa Long nhào về phía Thanh Y.
Nhánh cây bị ngọn lửa bao trùm, trong nháy mắt bị dẫn đốt, hóa thành một khối trong biển lửa thao thiên.
Thấy cảnh này, Thanh Y ngây ngốc đứng tại chỗ.
Trong lúc thiêu đốt nhánh cây, từng đạo hỏa diễm phóng lên tận trời.
Trong đó càng có từng đoàn từng đoàn bạch khí bay lên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận