Vô Thượng Thần Đế

Chương 1510: Cột Đá Bức Tranh

Bá Thiên cho Bá Địa uống một viên đan dược không biết tên, không qua bao lâu, Bá Thiên đã hồi tỉnh, tự mình hành tẩu, chỉ là nhìn sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như cũ.
- Thế nào?
- Không sao đâu, đại ca, chỉ là đột nhiên công kích, ta chưa kịp đề phòng, mới xuất hiện loại vấn đề này, bất quá tiếp theo, chỉ sợ không cách nào cùng đại ca sóng vai chiến đấu.
Bá Địa áy náy nói.
- Không sao đâu.
Bá Thiên vỗ vỗ bả vai Bá Địa, nói:
- Có ta ở đây, tiếp theo, chỉ cần chúng ta rời khỏi địa phương quỷ quái này, tìm tới mấy người đại ca, không ai có thể tổn thương ngươi được nữa.
Trong lúc hai huynh đệ thương nghị, lần lượt từng thân ảnh, đã dần dần tới gần Thủy Tinh cung điện phía trước.
Thủy Tinh cung điện, cao chừng trăm mét, rộng hơn ngàn mét, còn sâu bao nhiêu thì từ cửa đại điện lại căn bản nhìn không thấu.
Chỉ là giờ khắc này, cấm chế đại điện đã bị mở ra, ai còn sẽ quan tâm, Bá Thiên Bá Địa huynh đệ hai người.
Phía trên Thủy Tinh cung điện bị bịt kín một màng bảo hộ, bọn hắn cũng không phá nổi, bọn hắn điều tra một phen từng đại điện, cũng không có phát hiện chỗ kỳ quái gì.
Ở chỗ này, chính là chờ chết.
Mà lại quan trọng nhất, bạch cốt đầy đất đến cùng là chết thế nào, bọn hắn cũng không biết.
Loại chờ đợi dài dằng dặc không kết quả này khiến cho bọn hắn sinh lòng tuyệt vọng.
Trước mắt, nhất định phải tìm đường ra, rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Một đám người tiến vào bên trong đại điện.
Chỗ vừa mắt là một tòa điện đường thật dài.
Hai bên điện đường, từng cây trụ đá thủy tinh, cao ngạo đứng vững, chống đỡ cả tòa đại điện.
- Vân huynh, ngươi đến xem.
La Thành, La Vân hai huynh đệ lại gọi Mục Vân.
- Nhìn cái gì?
- Cột đá phía trên tòa đại điện này rất kì lạ, ngươi nhìn những bức tranh ấn khắc trên đó xem, sinh động như thật.
Mục Vân quan sát tỉ mỉ, mới phát hiện, phía trên cột đá có một vài bức tranh, tựa hồ đang kể rõ một chuyện xưa.
Từ khi tiến vào đại điện bắt đầu, phía trên bức tranh, là một tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài vẻn vẹn tập tễnh học đi, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, rất đáng yêu.
Bên trong bản vẽ thứ nhất, tiểu nữ hài được phụ mẫu vờn quanh, vui vẻ cười to.
Bên trong bức vẽ thứ hai, tiểu nữ hài ước chừng bảy tám tuổi, nhìn đã sơ sơ hiện hiện khí chất dung nhan hại nước hại dân sau khi lớn lên, giờ khắc này, xung quanh tiểu nữ hài tụ tập một đám người, vui vẻ cười cười.
Đồ quyển phía sau là một vài bức, tựa hồ đang giảng thuật vết tích tiểu nữ hài một đường lớn lên.
Cuối cùng, đến tư thái thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Mà thời khắc này, thiếu nữ đã trổ mã yểu điệu tinh tế, nhìn khuôn mặt, bên trong thanh thuần mang theo một tia vũ mị yêu dị, thiếu nữ với tư thái như là nụ hoa chớm nở, làm lòng người hướng tới.
- Chậc chậc, người này dáng dấp xinh đẹp, thật là thiên sứ từ nhỏ đã xinh đẹp, cô bé này, một bước trưởng thành là thiếu nữ, quả thực quốc sắc dung nhan.
Lâm Chi Tu tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Mục Vân nhìn thân ảnh trên vách tường, lại càng thêm cảm giác kinh ngạc.
- Mục huynh thế nào rồi?
Nhìn thấy Mục Vân đứng ở một bên sững sờ, mấy người cảm giác không thích hợp.
- Không, không có gì, chỉ cảm giác nữ tử phía trên họa quyển, ta tựa hồ... Gặp qua ở nơi nào.
Nghe đến lời này, mấy người Lâm Chi Tu nhìn Mục Vân, đều nhìn thấy có phần quỷ dị.
- Phốc...
Cuối cùng, La Vân dẫn đầu nhịn không được, nói:
- Thật có lỗi, ta không phải cố ý muốn cười, chỉ là Mục huynh... Có phải phàm là cực phẩm mỹ nữ, ngươi đều thấy qua?
- Tiểu tử thúi... –
Nhìn thấy La Vân muốn cười lại kìm nén, Mục Vân cười mắng một tiếng.
Chỉ là giờ khắc này, đám người bên trong đại điện hiển nhiên bị bức tranh phía trên cột đá hấp dẫn.
- Đáng tiếc, họa quyển chỉ đến niên kỷ thiếu nữ bao nhiêu đã kết thúc, thật muốn nhìn nữ nhân này sau khi lớn lên có bộ dáng ra sao, đến cùng là tư thái gì!
Lâm Chi Tu khen không dứt miệng.
- Đừng đần ra như thế!
Nhìn Lâm Chi Tu hận không thể leo lên trụ đá, Mục Vân cười nói:
- Xem trước bốn phía đến cùng có cái gì hay không.
- Tốt!
Năm người rời đi, nhìn bốn phía, ánh mắt lưu chuyển.
Giờ khắc này bên trong đại điện, tất cả mọi người bắt đầu xem xét bốn phía.
Đến bây giờ cũng không có phát hiện chỗ gì đặc thù.
Tả hữu không có kết quả, đám người bên trong đại điện dứt khoát đều tự tìm địa phương, hoặc ba hoặc hai, tụ tập cùng một chỗ, thấp giọng thảo luận cái gì.
Vốn cho rằng tiến vào bên trong đại điện là một đầu sinh lộ, thế nhưng không nghĩ tới, đại điện này lớn như vậy, phía trước là mười hai cây cột đá đứng sững, trái phải sáu cái, điêu khắc liên quan tới thiếu nữ kia trưởng thành.
Bên trong đại điện trung ương, là một mặt vách tường to lớn giống như thủy tinh.
Cái khác, không có vật gì.
Đây không phải đường sống, mà là một đầu tử lộ.
Đi đến tử lộ.
Phía trước đã không có con đường tiến lên.
- Đến nơi đây liền kết thúc rồi? Sao có thể có thể.
Lâm Chi Tu cũng không nhìn nữa mỹ thiếu nữ kia, ngồi dưới đất, phàn nàn nói:
- Tòa đại điện này lớn như vậy mà, không nên chứ.
Lâm Chi Tu nhìn bốn phía, không ngừng oán trách.
Mục Vân đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía bốn phía, thỉnh thoảng nhíu mày.
- Mục huynh, ngươi nói một chút...
- Ngươi nói ít vài ba câu.
Phàm Vô Ngôn mở lời:
- Ngươi không nhìn Mục huynh đang tìm sơ hở sao? Đây nhất định lại có một tòa trận pháp ở bên trong.
Nghe đến lời này, Lâm Chi Tu che miệng, thành thành thật thật ngồi xuống.
Nhưng hiện tại Mục Vân đứng tại chỗ, nhìn bốn phía, nội tâm đầy nghi hoặc.
- Không nên nha.
Từ từ, Mục Vân đột nhiên nói.
- Cái gì không nên?
- Họa quyển này, không nên chỉ có mười hai bức, đằng sau hẳn là còn có mới đúng.
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, bốn người im lặng, bọn hắn vốn cho rằng Mục Vân đang suy tư bốn phía có phải có cơ quan bí thuật, không nghĩ tới Mục Vân lại quan tâm tranh này.
- Các ngươi nhìn kỹ.
Mục Vân đi về phía trước, nhìn trước mắt, nói:
- Mười hai trụ đá thủy tinh trụ, hiện ra vị trí thiên địa bát quái, thập nhị càn khôn, nhưng thập nhị càn khôn thì có, thế nhưng thiên địa bát quái đâu?
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn bốn người Lâm Chi Tu.
Chỉ là giờ khắc này, bốn người Lâm Chi Tu trợn mắt hốc mồm, lại để Mục Vân hiểu rõ, bọn hắn... Nghe không hiểu...
Trận pháp, có thể nói là một nguyên động lực để tông môn sinh tồn tiếp.
Hộ tông đại trận, phòng ngự đại trận, công kích đại trận, có thể nói là căn bản nhất bảo hộ một tông môn tồn tại.
Cho nên đối với một trận pháp sư mà nói, trận pháp đưa đến tác dụng kém xa tông môn.
Bởi vậy, võ giả là linh trận sư tinh thông trận pháp, xa xa ít hơn so với luyện đan sư, luyện khí sư, cho nên cũng liền tạo thành chuyện tuyệt đại đa số võ giả không hiểu nhiều về trận pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận