Vô Thượng Thần Đế

Chương 1834: Tự sát tạ tội? (2)

- Đúng vậy, không chỉ có vóc người soái, thực lực lại mạnh, nếu ta là nữ nhân, nhất định gả cho Dạ sư huynh.
- Lưu Hàn, ngươi đừng ở chỗ này không muốn mặt, nếu ngươi là nữ nhân, Dạ sư huynh cũng không dám đè ngươi.
- Ha ha...
Những nam đệ tử khác cũng đùa vui nói.
Hiển nhiên, Dạ Như Huyết mặc dù rất lạnh lùng, thế nhưng tiếng hô bên trong đệ tử ngoại minh Tam Cực Thiên Minh lại còn mạnh hơn cả Đường Văn Bân thân là đệ nhất một bậc.
Thấy cảnh này, sắc mặt Đường Văn Bân cũng không dễ nhìn.
Hắn bài danh thứ nhất bên trong ngoại minh Tam Cực Thiên Minh, Thần Vũ Trúc thứ hai, một nữ tử, hắn không tranh đấu với Thần Vũ Trúc, thế nhưng Dạ Như Huyết xếp hàng thứ ba, danh khí còn muốn vang dội hơn hắn, hắn quả thật không thể chịu được.
Mà đệ tử trước ba ngoại minh Tam Cực Thiên Minh, giữa lẫn nhau thật ra cũng không có chênh lệch quá lớn.
Nhiều lắm thì kém một chiêu nửa chiêu khác biệt.
Rất có thể, Dạ Như Huyết đi vào Kim Tiên di chỉ được cơ duyên gì, sẽ vượt qua hắn.
- Đại ca, Dạ Như Huyết này càng có danh tiếng, ta thấy...
- Ngươi ngậm miệng!
Đường Văn Bân lạnh lùng nói:
- Nói ít vài câu, ngươi có thể chết sao?
Nhìn thấy Đường Văn Bân tức giận hừ hừ, Đường Văn Vũ nhếch miệng, không lên tiếng nữa.
Người đại ca này của hắn rất sĩ diện, mà cố kỵ hình tượng của mình, một ngụy quân tử điển hình.
Thật không biết, muốn mặt mũi làm gì, giống hắn như thế, vô sỉ chính là vô sỉ, tốt bao nhiêu.
Trước ba ngoại minh Tam Cực Thiên Minh hiện tại đã xuất hiện.
Mọi người nhất thời kích động, nhìn trung ương, muốn biết đến cùng là chuyện thế nào.
- Đường sư huynh, hiện tại Dạ sư đệ cũng tới, ta biết chúng ta... Phải chăng có thể bắt đầu rồi?
Thần Vũ Trúc hiện tại cười nói:
- Đến cùng là phát hiện cái gì?
- Cũng tốt!
Đường Văn Bân đi lên phía trước, nhìn hai người, vừa muốn bắt đầu.
- Chậm đã!
Dạ Như Huyết hiện tại lại đứng ra.
- Dạ sư đệ, thế nào rồi?
- Không có gì!
Dạ Như Huyết hờ hững nói:
- Chỉ là cần xử lý vài con kiến nhỏ một chút.
- Con kiến nhỏ?
Dạ Như Huyết không để ý tới Đường Văn Bân và Thần Vũ Trúc hai người kinh ngạc, liếc nhìn đám người, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Mục Vân.
Thấy cảnh này, Mục Vân hiểu rõ, nên đến, tóm lại cũng tới.
- Ngươi, chính là Mục Vân?
Dạ Như Huyết tiến lên, nhìn Mục Vân, hơi mở miệng.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, trong chớp nhoáng, đông đảo đệ tử đi theo sau lưng Dạ Như Huyết vây quanh Mục Vân ở trung ương.
Thấy cảnh này, Mục Vân cười một tiếng, cũng không có động tác gì.
Nên đến, sớm muộn gì cũng tới.
Hắn giết Liễu Nhược Trần, Kha Trấn nhìn thấy, điểm này không thể chối cãi.
Dạ Như Huyết biết việc này, tất nhiên sẽ tìm hắn tính sổ.
Kể từ đó, hội tụ tại nơi này sẽ sử dụng bạo lực, sớm muộn mà thôi.
- Đúng vậy.
Mục Vân nhìn Dạ Như Huyết, khẽ gật đầu nói.
- Rất tốt, ngươi dám thừa nhận, phi thường tốt.
Dạ Như Huyết chắp một tay ở phía trước, một tay ở phía sau, lạnh nhạt nói:
- Đã như vậy, ngươi giao ra Kim Tiên Lệnh của ngươi rồi tự sát tạ tội đi.
Tự sát tạ tội.
Nghe đến lời này, mọi người xung quanh lại hết sức kinh ngạc?
Chuyện gì xảy ra, Dạ Như Huyết để Mục Vân tự sát tạ tội.
Trong đám người, còn có rất nhiều người căn bản không biết Mục Vân là ai, tràng diện trở nên náo nhiệt.
- Tự sát tạ tội? Ta có tội gì?
- Ngươi có tội gì? Liễu Nhược Trần, có phải là ngươi giết hay không?
- Phải thì như thế nào?
Mục Vân lại cười nói:
- Mọi người ở đây có ai chưa từng giết người, nếu giết người cần tự sát tạ tội, vậy tất cả mọi người chúng ta dứt khoát cùng một chỗ mổ bụng tự sát đi.
- Ngươi giết người không nên giết?
- Cái gì là người không nên giết? Người muốn giết ta, chẳng lẽ ta muốn đưa cổ cho bọn hắn giết sao?
Mục Vân đáp lại, không chút khách khí.
- Làm càn!
Kha Trấn quát:
- Liễu Nhược Trần chính là phụ tá đắc lực của Dạ sư huynh, ai không biết, toàn bộ ngoại minh Tam Cực Thiên Minh, ai dám động đến hắn?
- Ngươi không cần lớn tiếng, ta nghe được, không ai trong Tam Cực Thiên Minh các ngươi dám động đến hắn, ta cũng không phải đệ tử ngoại minh Tam Cực Thiên Minh các ngươi, ta thế nào không dám động đến hắn?
Tùy tiện.
Nghe thấy Mục Vân nói vậy, đám người sôi trào.
Mục Vân nói lời này thực sự quá tùy tiện.
Quả thực không coi ai ra gì.
Nhưng Đường Văn Bân nhìn thấy Mục Vân và Dạ Như Huyết nổi lên xung đột, nội tâm thoải mái.
Vừa rồi nhìn Mục Vân còn có chút không vừa mắt, hiện tại xem ra, gia hỏa này vẫn tương đối thuận mắt...
Mà Đường Văn Bân quay người lại, nhìn thấy Thần Vũ Trúc cũng là một đôi mắt đẹp rơi trên người Mục Vân, khóe miệng lộ ra mỉm cười, sắc mặt thay đổi.
Lại nhìn về phía Mục Vân, thế nào nhìn cũng cảm thấy phiền.
Mà giờ khắc này, bầu không khí trở nên có phần giương cung bạt kiếm.
Mục Vân hiện tại không chút nhượng bộ, mà Dạ Như Huyết càng không có khả năng nhượng bộ.
- Người nào không nên giết, người nào nên giết, ngươi không biết? Vậy ta nói cho ngươi biết, người của Dạ Như Huyết ta, ngươi, không nên giết.
- Thật có lỗi!
Nghe được Dạ Như Huyết nói lời này, Mục Vân cười nói:
- Ta chỉ biết, kẻ muốn giết ta, nên giết.
Bầu không khí càng thêm khẩn trương.
- Giết!
Dạ Như Huyết vung tay, hơn mười người cùng nhau tiến lên.
- Tử Nha...
- Gâu gâu...
Mục Vân vừa định nói, Tử Nha, ta chết rồi thì ngươi làm sao bây giờ, thế nhưng Tử Nha hiển nhiên nghe đủ câu nói, Mục Vân vừa mới mở miệng, Tử Nha đã gào thét, thân hình hóa thành to lớn trăm mét.
Chó con vừa rồi bên người Mục Vân nháy mắt biến thành chó dại.
- Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển.
Thấy cảnh này, đám người phát ra từng tiếng kinh hô, nhịn không được lui lại một ít.
Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển, chính là tiên thú huyết mạch Thiên cấp, ai biết Tử Nha khuyển trước mắt đến cùng là cảnh giới thực lực gì.
- Khó trách có tự tin.
Thấy cảnh này, Dạ Như Huyết cười lạnh.
- Một con chó mà thôi, cũng muốn ngăn lại ta?
- Tử Nha, gia hỏa này mắng ngươi là một con chó, ta nhìn không phải nha, ngươi rõ ràng là một tiên khuyển.
- Gâu gâu...
Tử Nha tức giận không thôi, gầm thét, lao thẳng tới Dạ Như Huyết.
Dạ Như Huyết ngũ phẩm Thiên Tiên tự nhiên không e ngại Tử Nha.
Một khuyển một người, giao thủ.
Mà những người khác cũng không có vọng động.
Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Tử Nha Thanh Liệt Thiên Khuyển đã đến loại cảnh giới nào.
Oanh...
Một người một khuyển đánh nhau ra lửa.
Giữa không trung nổ vang tiếng oanh minh, hai thân ảnh đánh sáp lá cà.
Mục Vân đã kiến thức thực lực của Tử Nha.
Mà về phần Dạ Như Huyết, hắn lại không rõ lắm.
Nhưng theo giao thủ, Mục Vân phát hiện, một người một chó tựa hồ ai cũng không cách làm gì được ai.
- Tử Nha, trở về.
Mục Vân quát khẽ.
Tử Nha rút về, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lộ ra cực kì hưng phấn.
Mà đổi thành một bên, Dạ Như Huyết cũng không có tiêu sái như vừa rồi.
- Thế nào? Dạ Như Huyết.
Mục Vân chậm rãi mở lời:
- Ta không sợ ngươi đối phó ta, chỉ là ngươi ngay cả con chó của ta đều đánh không lại, còn muốn giết ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận